Mặt Nạ Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở tầm tuổi này, cảm thấy cái gì cũng rất mong manh. Tình yêu cả chục năm còn có thể đổ vỡ, thì cái cảm giác yêu đương chớm nở có là gì.

Ở tầm tuổi này, nhìn cái gì cũng chẳng thấy tha thiết. Vì đương nhiên điều đầu tiên là sợ, sợ thất vọng, sợ đau lòng, sợ cái cảm giác cứ phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ mà chẳng để làm gì, cũng chẳng ai quan tâm.

Ở tầm tuổi này, thích cười nhiều hơn là khóc. Lớn rồi, có phải con nít nữa đâu mà dùng nước mắt để thể hiện sự bất lực. Tài lực càng có hạn, lại càng phải che giấu. Người không thương mình, thì mình cũng chẳng cần phải để tâm.

Ở tầm tuổi này, đâm ra lại thích đêm tối. Đơn giản là trong bóng đêm, không ai có thể thấy mình đang như thế nào, đang phiền muộn ra sao. Có thể thoải mái khóc lóc, buồn bã mà chẳng sợ ai phát hiện.

Ở tầm tuổi này, thực ra sống khép mình có khi lại tốt. Đứng giữa cuộc đời, cứ mạnh mẽ vươn lên. Người không hiểu thì cảm thấy ngưỡng mộ, người hiểu thì có phần xót thương. Kì thực ra, vẻ ngoài cứng rắn là thứ mà bất cứ ai cũng có thể thấy được. Cong người ta chỉ tỏ vẻ yếu đuối khi ở bên cạnh người mà bản thân cảm thấy tin tưởng, an tâm.

Ở tầm tuổi này là vậy, hi vọng lắm thì thất vọng nhiều. Biết vậy, nên cứ hờ hững, hững hờ. Cũng có lúc muốn níu, muốn sống thật với lòng mình, muốn được sống mà không phải lo sợ, nhưng nỗi đau thì cứ ám ảnh mãi, chỉ nghĩ thôi cũng đủ mệt mỏi rồi.

Ở tầm tuổi này, kì thực ra cười giữa cuộc đời đâu phải chuyện gì khó. Khóc giữa cuộc đời mới là chuyện đáng lo. Nhưng hầu hết, chẳng mấy ai làm được như vậy. Tất cả chúng mình, ai cũng đều khóc trong tâm can...

***

Anh không yêu em à,

Sao mà lạnh lùng thế ?

Sao cứ để em khóc

Sao cứ để em buồn

Em đâu muốn gì nhiều

Sao anh chẳng chịu hiểu

Em chỉ cần được yêu

Bằng những điều chân thật...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro