Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa mắt nhìn những tòa nhà cao tầng san sát vụt qua ngoài cửa kính chiếc xe hơi lao vun vút trên cao tốc Nam Thiên, tôi bất giác ngẩn người.Thành phố này là tuổi trẻ của tôi, là tình yêu, là hoài bão...nhưng nó cũng là nỗi đau mà rất lâu thời gian tôi mới đủ dũng khí để trở lại.

Đã bao lâu rồi???

Tôi sinh ra và lớn lên tại Đông Minh, một xã nhỏ ven biển ở miền bắc.Trước năm 1975, Đông Minh là một làng chài nhỏ gồm vài hộ gia đình tập hợp lại sau cuộc di tản tránh bom đạn chiến tranh.Sau năm 1975, nơi này trở thành xã, dân số tăng lên hơn một nghìn người nhưng chủ yếu là thương binh di cư đến sau cuộc chiến."Nghèo nàn và lạc hậu" đó có lẽ là những từ mô tả chính xác nhất tình trạng nơi đây.Có lẽ Đông Minh là một trong số vài nơi bị lãng quên trong công cuộc đổi mới mở cửa đất nước được phát động hơn hai mươi năm trước.Đó là lời của bố tôi mỗi khi nói về nơi này.Kinh tế không phát triển, chẳng lạ khi giáo dục, y tế, văn hóa... của Đông Minh luôn bác lều nghỉ tại chỗ mà không chịu đi lên. ...Chả thế mà khi tôi trúng tuyển vào đại học Phong Hải, một trong những trường đại học lớn nhất của cả nước, đã trở thành đề tài bàn tán một thời gian dài.Bố mẹ tôi thì giống như dị ứng thuốc vậy, mặt mày lúc nào cũng đỏ ửng, phấn khởi đến nỗi cười không ngơi nghỉ.Ba mẹ quyết định làm một bữa tiệc nhỏ mời vài gia đình xung quanh để mừng tôi thi đỗ đại học, nhưng mọi người lại nói rằng việc tôi đỗ đại học là một sự kiện lớn, không thể để người khác chê cười dòng họ Đoàn chúng tôi, vậy là bữa tiệc nhỏ được chuyển thành bữa tiệc lớn.Hôm liên hoan hơn nửa người dân trong xã đến chung vui... khi tôi đang gặm chiếc đùi gà trong tay thì được mẹ gọi ra tiếp đón các vị lãnh đạo xã đến chúc mừng và giao nhiệm vụ...??? Nhìn những vị lãnh đạo xã u 50, u 60 dắt xe đạp khoan thai vẫy tai chào mọi người, tôi không khỏi thở dài, chỉ là đỗ đại học thôi mà...Bí thư xã, Chủ tịch xã, phó bí thư xã, Hội trưởng hội cựu chiến binh, hội trưởng hội người cao tuổi...bữa ăn bắt đầu lúc mười một giờ và và kết thúc lúc gần ba giờ chiều sau khi Trưởng công an xã mặt đỏ bừng, nghiêng ngả động viên và giao nhiệm vụ cho tôi.Và thế là tôi rời Đông Minh với kì vọng của ba mẹ, người thân, với nhiệm vụ học tập để trở về kiến thiết quê hương của các vị lãnh đạo lão thành giao phó...bước vào một cuộc hành trình mới của cuộc đời...đại học.

***

..."Mình nhất định sẽ thành công!!!" Một cậu con trai cao gầy, lưng đeo một chiếc ba lô lớn, chặt đến nỗi có lẽ chỉ cần nhét thêm một chai nước thôi là chiếc ba lô sẽ bục ra, nhìn về thành phố lớn trước mặt, nắm chặt tay, quyết tâm nói.

Đó tất nhiên là tôi.Sau bốn tiếng đi tàu hỏa tôi cũng đến được Phong Hải.Nếu không có gì thay đổi, đây sẽ là nơi tôi gắn bó ít nhất là trong bốn năm tới.Phong Hải là một thành phố ven biển đang phát triển nằm ở phía Bắc, chủ yếu nổi tiếng về công nghiệp đóng tàu và dịch vụ cảng biển, là một trong những thành phố phát triển nhất cả nước, không lạ gì khi nó thật sự rất rất trật trội.

Người ta thường nói, cuộc đời là một con đường dài với nhiều ngã rẽ, còn chúng ta là những vận động viên chạy trên con đường đó,đến mỗi ngã rẽ nếu muốn đi tiếp bạn bắt buộc phải chọn cho mình một con đường.Con đường phía trước là bằng phẳng hay ghập ghềnh, không ai biết được.Nhưng dù là bằng phẳng hay ghập ghềnh thì chúng ta vẫn may mắn là được chọn lựa, ít nhất là tôi nghĩ như thế, đó có thể là lý do tôi không cảm thấy nhân vật AQ của Lỗ Tấn xấu xa, hay đáng lên án, mỗi con người đều có quyền lựa chọn thái độ để đối mặt với cuộc sống của riêng mình .Cũng không biết đó là lạc quan hay nhu nhược nữa.Cố len mình thoát khỏi dòng người ở nhà chờ sân ga, tôi bắt đầu loay hoay phân vân không biết chọn tuyến xe buýt nào để có thể đi tới đại học Phong Hải.Sau khi tự hỏi liệu đến thành phố này học có phải là một quyết định đứng đắn không, tôi quyết định bắt một chiếc taxi để đỡ phải phân vân, nhưng ở một nơi đông đúc cộng thêm đang là thời điểm sinh viên từ khắp nơi đổ về nhập học này, tìm một chiếc taxi còn trống khách cũng không phải dễ dàng gì.

Phải đợi một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng đợi được một chiếc taxi vừa mới trả khách, nhưng...tất nhiên là sau từ "nhưng" này không phải là thứ gì thuận lợi rồi.Một số người bên toán học gọi đó là xác suất, một vài người tin tưởng vào tâm linh thì gọi nó là vận mệnh...còn tôi gọi nó là gì ư, tôi cũng không biết nữa, chỉ biết...là nó tới rồi.Tôi tranh chấp chiếc taxi đó với người khác, mà không thể coi là tôi tranh chấp được, tại sao trên đời lại có người vô lý như vậy chứ.Tôi thề có trời đất, chiếc xe đó là tôi vẫy đến trước...

"May quá...cuối cùng cũng có một chiếc xe còn trống.Bác tài, đại học Phong Hải...nhanh một chút!"

Từ trong đám đông phía bên cạnh,hai cô gái chật vật với đám hành lý lềnh kềnh đi lại chỗ chiếc taxi tôi đang đứng, một người trong đó cúi người thở dốc, nói với bác tài xế đang thò đầu ra khỏi cửa xe chuẩn bị nói chuyện với tôi.Má chứ, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy, cho dù cô ta có vấn đề về thị giác thì cũng phải nhìn thấy một vẻ ngoài hoàn mĩ,một nhân cách tỏa sáng ngời ngời đang đứng trước mặt mình chứ.

"Ah, xin lỗi, có cái gì đó không đúng ở đây, chiếc taxi này là mình gọi trước."

"Chiếc xe này cậu gọi trước, cậu nói cậu gọi trước thì là cậu gọi trước sao?"

"Cậu nói cậu gọi trước vậy cậu đã lên xe chưa, đã trả tiền xe chưa...cho dù là cậu gọi trước, hây...cậu rốt cuộc có phải đàn ông không vậy, đi tranh taxi với hai người con gái mỏng manh, yếu đuối..."

Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc trước khi tôi rời khỏi nhà có quên thắp hương hay không? Tại sao lại gặp phải một mụ con gái cực phẩm như thế này, đoán thử xem có bao nhiêu phần trăm nhà cô ta có mẹ, dì, hay họ hàng gì đó bán cá ở chợ không...xì, người như cậu ta mỏng manh, yếu đuối...chẳng lẽ tiêu chuẩn đánh giá thục nữ bây giờ xuống thấp đến vậy rồi sao?

"Ặc, cái này...thực ra việc mình có phải đàn ông không nếu cậu muốn có thể tự kiểm chứng một chút, mình nói, ừ...chính là không khách quan cho lắm" Tôi nhìn thẳng cậu ta, ngại ngùng cười.

"Vô xỉ, cậu nói ai...Tĩnh Nguyệt, cậu bình tĩnh một chút được không? Thật xin lỗi, bạn mình cũng không có ý xấu à, cậu lên xe đi, thành thực xin lỗi cậu."

Nhìn cô gái đi cùng cố gắng giữ tay mụ sư tử đang hùng hổ muốn ăn thua một trận,tôi không khỏi cảm khái, hai tính cách trái ngược lại có thể làm bạn với nhau, đúng là thế giới rộng lớn a,chuyện lạ gì cũng có.

Kết quả là tôi lên được chiếc xe taxi đó, nhưng không phải là một mình mà cùng với hai người bọn họ.Cũng không vì gì đặc biệt cả, đơn giản chỉ là tôi đi đến đại học Phong Hải, hai người bọn họ cũng đi đến đại học Phong Hải.Tôi cuối cùng cũng biết được tên hai người đó, mụ con gái cực phẩm đó tên là Trần Tĩnh Nguyệt, một cái tên không hợp với tính cách của cậu ta chút nào,"Tĩnh Nguyệt".... phải là " Liệt Nguyệt" mới đúng, hắc hắc.

"Mình là Đoàn Hiên Vũ, rất hân hạnh được làm quen với bạn."

Tôi ngây ngô gãi đầu, đưa một tay ra trước mặt cô gái đang cúi đầu ngại ngùng.

"Chào bạn, mình là Trần Y Lam, mình...cũng vậy, rất vui được làm quen với...cậu."

"Way, cậu có ý gì vậy, sao cậu hỏi Y Lam nhà tôi mà không hỏi tôi?"

"Tôi biết, hắc hắc...cậu tên là Liệt Nguyệt, rất hân hạnh..."

"Khốn kiếp, cậu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro