chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật xin lỗi, tớ không xứng với cậu...
Nghe câu nói ấy, tim cô như bị ai đó bóp lại, ngực trái của cô cứ nhói lên, sóng mũi cũng đã bắt đầy cay cay.
Cô cố gắng kiềm nén cảm xúc, gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi bờ má ấy. Cô khẽ nói
_ Không sao, tớ có thể chờ cậu !
- Làm ơn đừng chờ tớ, thật sự tớ không xứng với cậu, xin lỗi cậu.
Anh quay lưng rời đi, bỏ mặc cô đứng đó như bất động. Còn về phía anh, anh từ chối cô anh cũng đau lòng vậy. Anh cũng muốn chấp nhận cô, nhưng anh sợ, anh sợ đó chỉ là rung động nhất thời của cô, anh sợ nếu anh lúng sâu vào cái tình cảm ấy, rồi lại bị bỏ rơi anh như cái cách mà người con gái anh từng xem là tất cả đã làm, thì chắc lúc anh sẽ không thể tin vào tình cảm thêm bất cứ lần nào nữa. " TỐT NHẤT HAI TA CỨ NHƯ VẬY, KHÔNG NÊN TIẾN QUÁ XA".  
Trời bắt đầu rơi những hạt mưa đầu mùa. Cô bước từng bước chân nặng trĩu dưới mưa cô khóc, khóc rất nhiều có lẽ anh sẽ không thấy được dáng vẽ cô khóc ngạt thở vì anh.
Về đến nhà, mẹ cô hốt hoảng chạy đến bên cô
( Sao con không trú mưa, mau đi thay đồ đi con, mặc đồ ướt sẽ dễ bị cảm lắm đây)
_ Mẹ à! Chuyện bố muốn con sang Mỹ du học bây giờ con có thể đi không?
( Sao? Không phải lúc trước con nói không muốn sao?)
_ Con đổi ý rồi, con sẽ đi Mỹ
( Nếu con muốn, mẹ sẽ nói bios giúp con)
_Vâng, con cảm ơn mẹ.
Bên anh trời cũng đổ mưa,  mỗi một bước đi của anh đều kèm theo suy nghĩ.
-Có phải đó chỉ là cảm xúc nhất thời của cậu ấy?
-Mình có nên cho cậy ấy cơ hội?
-.......
Suy nghĩ mãi anh cũng đã về đến nhà, lê tấm thân ước sũng bước lên phòng, lấy vội 1 bộ đồ để thay. Vừa nằm xuống giường bỗng điện thoại anh kêu lên
*Tít..tít*
Anh kẽ cầm lấy chiếc điện thoại. Anh bâng khuân mở tin nhắn ra đọc.
To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#txnacvt