chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“_ Tớ sẽ làm phiền cậu 3 ngày nữa thôi. Sau 3 ngày tớ chắc chắn sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Cô khóc nhiều đến mức thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ len lỏi vào căn phòng của một cô gái đang say giấc nồng. khẽ cựa mình
_Ưm….. sáng rồi sao, sao nhanh vậy. thế là tớ chỉ còn 2 ngày để được ngắm nhìn khuôn mặt của cậu thôi sao?
Nói tới đây, mắt cô lại ươn ướt nữa rồi. Hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng không được khóc nữa. Nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến phòng tắm VSCN để đi học.
Bước vào lớp, cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thật kĩ, ghi nhớ thật kĩ, vì nơi đây cô sắp xa rồi. lướt mắt một hồi đôi mắt khẽ dừng lại khi thấy hình bóng quen thuộc của ai đó đang tựa đầu lên bàn để ngủ. Cô có chút bất ngờ vì bình thường anh đâu đến sớm như vậy. Khẽ bước từng bước chân nhẹ nhàn đến bàn của hai người. Cô cố gắng để cặp nhẹ nhàng lên bàn nhưng vẫn vô tình làm anh thứ giấc.
_ Xin lỗi, làm cậu thức giâc rồi…!
- Cậu thật phiền phức
_ Làm ơn, cậu cứ như thế với tớ nhé, để tớ không còn gì lưu luyến ở cậu.
Anh ngạc nhiên hỏi cô:
- Ý cậu là gì?
_Đừng bận tâm, tớ nói chơi thôi
*Tùng…tùng* tiếng trống vào lớp vang lên. Giáo viên cũng bước vào lớp.
{ Cả lớp chào thầy}
~Được rồi, các em ngồi xuống đi.
Tiết học trôi qua rất nhanh, nhưng dường như hôm nay anh không nằm ngủ trên bàn như thường ngày nữa, hôm nay anh học rất chăm chú, đôi lúc còn lén nhìn cô xong rồi lại gục mặt xuống ghi bài. Hết tiết, thầy giáo bước xuống bàn cô, thầy khẽ hỏi:
~ Thầy có nghe thầy hiệu trưởng nói về việc em đi du học, là thật sao?
_Đúng thưa thầy.!
~ Thế khi nào em đi.?
_ Ba ngày nữa thưa thầy!
~ Vậy em đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
_ Vâng! Em cảm ơn thầy.
Thầy giáo cũng xoay lưng rời đi. Lúc này anh mới nhẹ nhàng hỏi cô:
- Cậu tính đi thật sao?
Câu hỏi của anh khiến cô có đôi phần cảm thấy ấm áp, anh ấy là đang quan tâm cô sao? Cố gắng lấy lại bình tỉnh cô khẽ đáp:
_Đúng vậy..!
- Đi mạnh giỏi nhé…
Câu nói anh thốt ra tưởng chừng như bình thường nhưng nó lại khiến trái tim cô tan nát thành trăm mảnh, khóe mắt ,đã bắt đầu ươn ướt. Mỉm cười chua xót đáp:
_ Chắc chắn rồi.!
To be continued………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#txnacvt