chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Mẫn thật sự là tìm không ra được bộ đồ nào để thay cả .
Giữa thanh thiên bạch nhật ở đâu tìm được bộ đồ thay đây .
Cô đành bỏ đi ra ngoài , cô không tin là hắn dám làm gì cô ngay chỗ đông người như này .

Hàn Mẫn vẫn cứ để y bộ quần áo như vậy mà rời khỏi nhà vệ sinh .
Mãi nghĩ đến lời Chính Quốc nói , thật ra hắn chỉ nói hắn rất thích thôi cũng chưa làm gì cô cả làm sao phải sợ .
Hắn cũng là con người , hơn nữa cô đoán bản thân có thể hiểu anh hơn 50%, mặc dù hắn đã biến thái với người khác nhưng chưa từng làm gì biến thái với cô kia mà .
Cô đang chăm chú suy nghĩ không để ý xung quanh .
Một bàn tay có hơi ấm áp , hơi ấm đó lang truyền khắp nơi trên  người Hàn Mẫn , suy nghĩ bỗng dừng lại .
Cô quay sang nhìn phía sau lưng .

Chí Mẫn , quả là anh , bàn tay anh vẫn ấm như vậy .

Chí Mẫn : Mẫn , em có việc gì à ?

Hàn Mẫn : không , chỉ là ...

Anh chợt nắm lấy tay cô .

Chí Mẫn : Mình đi uống cà phê đi , hay trà đào em thích cũng được .

Tình cảm của cô dành cho Chí Mẫn không phải đơn giản là bạn nếu gần anh chẳng biết rồi tình cảm này vượt xa đến mức nào .

Hàn Mẫn gỡ tay Chí Mẫn ra , mặc dù con tim không cho phép , nơi ngực trái của cô không ngừng đập một cách  mạnh mẽ .

Hàn Mẫn hích một hơi sâu .

Hàn Mẫn : Chí Mẫn , anh ... đừng đến

"- Chí Mẫn , sang đây , có người tìm cậu này ."

Chí Mẫn mỉm cười rồi vội vả chạy đi , Hàn Mẫn chưa nói hết , cô muốn nói anh đừng đến gần cô , nhưng anh đã chạy đi mất , lần sao nói chắc cũng được .

Hàn Mẫn trở về nơi Chính Quốc chụp hình , hình ảnh của anh ập vào mắt cô một cách quyết liệt .
Bên cạnh hắn phải hơn 3, 4 người phụ nữ xinh đẹp quây quanh .

" Hắn bị điên rồi , hắn vẫn chưa biết hắn nổi tiếng à , tai mắt khắp nơi, Aizz thật là cái tên này  ."

Hàn Mẫn vội vả chạy đến .

Hàn Mẫn : À , Cảm phiền các cô cho tôi gặp anh Quốc đây nói chuyện chút được không ạ .

Chẳng biết cái bà chị lẳng lơ áo đỏ , mỏ đỏ , váy đỏ , là ai mà ên giọng với trợ lí Diễn viên như vậy .

"- Này tiểu thư , Chín Quốc  đang rất bận , nhanh nhanh biến đi , trước khi bảo vệ đuổi khỏi biết chưa ."

"" ah ha , bà là ai , còn bà thím này là ai ""

Hàn Mẫn giở bản nhân viên hắc hàm lênh kê sát vào mặc bà chị váy đỏ kia .

- Nè , nè , nè , nhìn thấy cái gì không ? Thẻ nhân viên đấy , biết là nhân viên của ai không ? Tôi là trợ lí của Điền thiếu gia đây đấy cô gái à .

Hắn có vẻ chẳng chút gì vui vẻ .

Chính Quốc : Trợ lí thì sao ? BIẾN .

Cô cảm thấy bản thân bị sỉ nhục sâu sắc , chỉ vì sợ  sự nghiệp của hắn sẽ anh hưởng nếu nhà báo chụp phải ảnh sao hạng A lại là một tên đồi bại nhân cách , âu yếm phụ nữ ngay khi đi làm việc như vậy .
Hàn Mẫn chả biết bản thân cô đang làm gì , cô đến lôi anh quyết liệt .

Hàn Mẫn : anh đi theo tôi đi .

Chính Quốc hất tay Hàn Mẫn , chỗ bám trụ của Hàn Mẫn là cánh tay của anh nhưng lại bị anh hất nên ngã ngang một bên .

- xem Kìa , cô ta bị sỉ nhục đó ( lời nói của các cô ở trong Studio. )

Hàn Mẫn cảm thấy cô thật bị sỉ nhục , nhưng công việc không cho phép cô cải vả lại , đây không phải là lúc chống cự hay nói lí lẽ với hắn.

Lại là Chí Mẫn , anh đến đúng lúc cô đang gặp khó khăn, anh dùng bàn tay ấm áp đỡ cô dậy .

Một nụ cười trên môi được Chính Quốc khắc họa bằng sự sỉ nhục , hắn điểm lên gương mặt một nụ cười cong nhẹ .

Chí Mẫn : Chính  Quốc , Hàn Mẫn cũng là trợ ló của cậu , cậu nên đối xữ tốt với cô ấy chút đi .

Chính Quốc gật hật cái đầu lắc lư nhẹ nhàng .

Chính Quốc: Cậu đang thương hại cô ta à ? Vậy mua cô ta đi .

Chí Mẫn : Cậu bán Hàn Mẫn , được , cậu nói đi giá nào , tôi cũng mua .

Hàn Mẫn cô là con người , có quyền gì họ đem bán cô , họ lấy quyền gì sỉ nhục cô ,chẳng lẽ  cô chưa đủ im lặng để làm họ dừng việc sỉ nhục cô sao ?

Hàn Mẫn : Các người im hết được không ? Tôi chỉ đi làm việc , không phải là đồ vật để các người mua bán , hơn nữa tôi cũng không cần sự thương hại của các người .

Hàn Mẫn bỏ đi .

Cô mạnh mẽ lắm , bề ngoài cô bình thảng giả vờ im lặng hoặc cười đùa cho qua  .

Nhưng chắc họ không biết cô đau cỡ nào khi mỗi đêm sự ám ảnh của đêm tối tâm mà Hàn Mẫn bị làm nhục lại hiện về , tất cả mọi người không hề thương cô chút nào , khi nghe đồn thì  tất cả nhân viên lẫn những người mới quen đều không thể tôn trọng cô , xì xào về chủ đề của cô mãi , cô im lặng nhưng  đối với họ chẳng có tác dụng gì , họ vẫn cứ không tôn trọng cô , đến hôm nay , chính chủ lẫn người cô yêu đều không tôn trọng và thương hại cô nữa chứ .
Cô chạy đi , chạy khỏi Studio trước khi bước chân của cô vướng sự sỉ nhục mà gục ngã trở lại .

Chí Mẫn , lại là Chí Mẫn , lại đi theo cô , anh lại chạy đến bên cô .
Cô dừng lại ở ghế đá gần công Viên .
Chí Mẫn cũng ngồi kế bên cô .
Chí Mẫn Yên lặng , không nói gì cả đến khi Hàn Mẫn mở lời xóa tan bầu không khí trầm lặng .

Hàn Mẫn : Anh có thương hại em không Chí Mẫn ?

Chí Mẫn : Anh thương em , nhưng không phải thương hại , anh chỉ không muốn nhìn em chịu khổ khi cố gắng chịu đựng sự khó tính của Chính  Quốc .

Hàn Mẫn : Em không cần anh phải làm như  vậy , lúc em không có nơi ở thì hắn là người cho em lo cho em thức  ăn , công việc , dù hắn có làm gì thì em rất mang ơn hắn , em thật lòng giúp hắn trong công việc để cảm ơn sự cưu mang của hắn , anh không cần làm gì cả , đừng can thiệp vào chuyện của em nữa .

Chí Mẫn ấp úng gì đó .

Chí Mẫn : nếu em không thích thì anh sẽ không làm như vậy nữa .

Hàn Mẫn im lặng , cô chẳng muốn nói chuyện khi tâm trạng không tốt như vậy .

Lặng lẽ cùng Chí Mẫn ngắn nhìn mặt trời càn lúc càn nóng hơn .
Cô cứ nghĩ Thất tịch năm nay sẽ mưa rất lớn chứ , nhưng năm nay lại khác nắng chói chang .
Ánh nắng xuyên thấu lớp da thịt , mồ hôi bắt đầu chút xuống .

Chí Mẫn : Chúng ta đi về thôi , nắng sẽ làm em bệnh mất .

Anh lúc nào cũng quan tâm cô , cô rất khó chịu , cảm giác phải ở cạnh anh nhưng sợ người khác ngăn cảng , sợ tư cách không cho phép làm tim cô nghẹn ngào như sắp ngừng thở .

Hàn Mẫn : Chí  Mẫn  anh đừng quan tâm em nữa  , anh làm  em cảm thấy rất khó chịu .

Để nói ra lời này Hàn Mẫn phải lấy hết cang đảm , nhưng để anh có thể sống tốt , để bản thân không phải sợ gì thì Hàn Mẫn phải cố gắng nói hết , những câu nói tuy không đủ lớn , không gắt , nhưng nó giống như con dao vô hình chỉ mũi về ngực trái của cả hai mà đâm .

Chí Mẫn biết chứ , biểu hiện của cô từ lúc gặp anh lại thay đổi hơn hẳn lúc trước , anh cố gắng quan tâm nhưng lại thành ra làm vật ngăn cảng mỗi ngày bắt đầu  của cô .
Anh mỉm cười gật đầu  như đã hiểu .

Chí Mẫn : anh biết rồi , anh phiền quá mà , nhưng em phải đi về studio đi , nắng sẽ bệnh đấy .

Hàn Mẫn bỏ đi không chút do dự .
" chẳng biết Chí Mẫn có sao , từ trung học hễ dầm mưa , dầm nắng lại bị bệnh "
" không , không được lo cho Chí Mẫn"
" Nhưng anh vì mình mới ngồi chịu nắng lâu như vậy " .

Hàn Mẫn quay lại ,  nhưng anh đâu rồi , anh đâu rồi , anh có  sao không ??

Một số lạ gọi đến .

- Hàn Mẫn nghe đây , ai vậy ?

Giọng nói quen thuộc như in cả ngàng bản gốc trong não cô .

- Số của tôi cô không lưu à ?

Hàn Mẫn : gọi có chuyện gì ?

- cô đang nói chuyện với ai vậy ?*C. Quốc *

Hàn Mẫn : nói với anh , à  nói với chủ của tôi mới đúng .

Bởi vì chỉ có hắn mới chuyển nhượng nhân viên của mình  đi thôi , nói chuyển nhượng cho sang chứ thật ra là bán đi .

Hắn vẫn im lặng bên kia điện thoại .

Hàn Mẫn : Gọi có chuyện gì ?

Chính Quốc: lái xe đến Studio.

Hàn Mẫn cúp máy ngay sau đó .
Càn nói với hắn càn làm cho bản thân không thể trân trọng hắn .
Mặc dù lúc trước cô đã từng quý hắn
Nhưng đó chỉ là đã từng .

Cô lái xe AUDI màu đỏ đến dừng ngay trước cửa Studio .
Nhìn cách hắn vẩy chào quyết liệt các Fan mà  tâm tư cô cảm  thấy hắn giả tạo làm sao .

" im đi , đừng suy nghĩ ghét bỏ hắn biết chưa , mày mang ơn  hắn lắm đó Hàn Mẫn, "

Cô cố gắng xóa bỏ ý định ghét và không tôn trọng hắn  nữa .
Chính Quốc  bước vào trong xe trịnh trọng , không quên nở nụ cười thân thiệt với mọi người .
Hắn ngồi gần ngay cô , chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy áp lực quá trời .

Cả hai vu vương trên chiếc xe cho đến ngã ba kia thật vắng người , Chính Quốc bắt Hàn Mẫn dừng xe lại .

Hàn Mẫn : Sao phải dừng xe lại ?

Hắn đưa đâu cho cô cả túi quần áo .

Hàn Mẫn : Cái này ... là sao ?

Hắn im lặng vẫy vẫy tay một cách khó hiểu .

Hàn Mẫn : Ý anh là sao ?

Hắn đưa đôi mắt nhìn thẳng vào cô .

Chính Quốc: Đi thay đồ đi.

Câu nói của hắn làm Hàn Mẫn hoàng hồn , ý hắn là phải thay ở đây sao , ui má ơi , chắc cô nhầm rồi .

Hàn Mẫn : Thay ở đây à ?

Hắn nhíu cặp chân mài dính chặt với nhau tạo thành nét khó chịu đến khó thở .

Chính Quốc: Ừ.

Hàn Mẫn : Tôi .. anh nghĩ sao vậy , ở đây ... không được ...

Chính Quốc: Cô muốn tự thay hay tôi thay cho cô .

Hàn Mẫn : Ẩy ???, Cái gì ??, tôi không cần , về nhà tôi sẽ tự thay .

Chính Quốc: Được thôi !

Hắn chòm người qua lập tức xé ngay cái cổ áo .
Lực hắn mạnh đến nỗi xé một cái là rách đến nhìn thấy trọn vẹn phần cảnh xuân trước mắt .
Sự thật là cô không tin được , cơ thể nhỏ nhắn lại có nam nhân thứ hai nhìn thấy đến tường tận ( nam nhân thứ nhất là tên đồi bại kia đã cưỡng hiếp cô )

Hắn không dừng lại vẫn xé , vẫn tiếp tục xé.

Hàn Mẫn xô hắn ra , hắn như đang hóa thành con sói , cấu xé không ngừng .

Hàn Mẫn : Đừng , Buông ra , đồ ... biến thái ....

Hàn Mẫn bất chợt từ đâu theo bản năng đập vào mặt chủ mình một bạc tay .
Năm ngón tay nhỏ nhắn in rõ rõ lên trên mặt trắng của hắn.

Chính Quốc: Khốn kiếp ...

Những tia máu đỏ in lên đôi mắt tạo thành kết cấu đáng sợ , hắn chiếm gần hết chỗ ngồi , kết quả là cái lưng trắng noãn của cô sát vào kính xe , hắn ép cô càn gần .

Hàn Mẫn : Xin lỗi , tôi xin lỗi.

Chính Quốc: Cô đánh chủ mình à ?* cười khẩy *

Hàn Mẫn : à  Đánh chứ , tôi chưa móc mắt anh ra là may rồi đấy ... đồ tên biến thái , đồ đồi bại , cái đồ ...

Đến nước này còn gì phải tôn trọng , nếu cô không đánh hắn thì cô mới là con heo ngu ngốc , rõ ràng là hắn sai trước

Chính Quốc: Chửi tiếp đi .

Hàn Mẫn : anh nghĩ tôi sợ nghĩ việc sao , ừ , sợ đó , nhưng làm việc cho tên biến thái như anh tôi không cần , anh không biết trân trọng phụ nữ , cuộc đời anh gặp tôi là may đấy , chứ ai mà chịu nỗi cái tật biến thái của anh .

Chính Quốc: Chửi xong chưa ?

Hàn Mẫn: xong đó , anh định đuổi việc tôi chứ gì ? Ngon thì đuổi đi .

Chính Quốc: Vậy thì tiếp tục thay cho cô .

Hàn Mẫn : Gì ???

-------

Chap này hơi nhạt nha mọi người , lần sao lóc sẽ làm tốt hơn .
^-^ nhớ góp ý nha .
Yêu nhiều nhìu lắm á .
♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro