Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luôn được bố mẹ yêu thương
_____________________

Mới đó đã được hai tuần từ khi Kim Duyên chuyển đến kí túc rồi xá. Bố mẹ nàng vì tuần trước không có ở nhà nên khi về đến nhà là hai người họ nói đến thăm nàng liền.

Lần đầu tiên con gái xa nhà đi học, không biết con gái đã thích ứng được chưa, ăn có ngon không, ngủ có đủ giấc không là những câu nói mà những ông bố bà mẹ hay nói khi con đi nhà xa nhà

Huỳnh phu nhân lúc nào cũng lẩm bẩm "Bé Dyn không có ở nhà, cứ cảm thấy thiếu thiếu sao ấy"

Nghe vợ mình nói thế, Huỳnh lão gia an ủi "Đằng nào lên đại học cũng phải ở xa nhà, để con bé làm quen sớm cũng tốt". Dù nói thế nhưng ông vẫn cảm thấy nhớ con gái cưng của ông

Sau khi đi học về Kim Duyên thấy bố mẹ đang đứng trước sân kí túc xá thì chạy lại ôm hai người liền, vẻ mặt vui mừng nhưng nước mắt đã lưng tròng rồi. Ba người cùng trở về phòng. Vào đến phòng là bố mẹ  đi dạo một vòng xem đồ dùng thường ngày của bọn họ như thế nào. Nhìn một lượt thì Kim Duyên thấy hai người nhìn nhau tỏ vẻ ưng thuận

- Đồ dùng có thiếu gì nữa không để mẹ mua cho

- Đầy đủ cả rồi mẹ ạ. Con thấy mẹ mới bước vào mà lượn quanh phòng con rồi. Kim Duyên cười nói

- Thì phải xem điều kiện nơi ở của con như thế nào chứ. Nếu thiếu gì thì nói với mẹ, mẹ mua cho

- Con biết rồi. Thiếu gì con sẽ nói với mẹ mà.
Kim Duyên nói thế nhưng lòng vẫn cảm thấy ấm áp vì bố mẹ luôn lo lắng, quan tâm chăm sóc cho mình

- À mà mẹ mới mua cho con mấy loại mặt nạ với kem chống nắng ở dưới xe ấy, lúc nãy mẹ quên mang lên

- Thôi mẹ cầm mà dùng đi. Con không dùng đâu, bữa mẹ mới mua một đống cho con đã dùng hết đâu

Ngồi được một lúc thì bố mẹ nói đưa Kim Duyên đi ăn. Vừa ra khỏi phòng thì nhóm Phương Nhi cũng vừa về

- Chúng con chào cô chú ạ
Bọn họ đồng thanh

- Chào mấy đứa. Cảm ơn mấy đứa đã giúp đỡ Duyên trong thời gian qua nhé.
Mẹ nàng dịu dàng nói

- Dạ không có gì ạ

Nhìn thấy nhan sắc của phụ huynh thì bọn họ mới biết vì sao bạn Kim Duyên của chúng ta lại xinh đẹp như vậy. Đúng là nhan sắc đỉnh cao

- Gia đình chuẩn bị đi ăn, các cháu đi cùng không

- Dạ không , tụi con ăn cả rồi. Cô chú và Duyên đi ăn vui vẻ ạ.
Bọn họ lễ phép đáp

- Vậy tạm biệt mấy đứa nhé

.......
Bố mẹ dẫn Kim Duyên đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Vừa đặt mông ngồi là mẹ  bắt đầu gọi tất cả những món mà nàng thích

- Mẹ gọi nhiều như vậy phí lắm, con làm gì ăn hết được.
Kim Duyên nhìn đống đồ ăn trên bàn mà xót tiền dùm bố ý, mặc dù hai tuần này nàng toàn ăn những món ăn bình dân nên cũng thèm soạn hào hải vị thật nhưng mà gọi như này cũng hơi lố thật

- Mới hai tuần mà con gầy đi rồi. Con phải biết chăm sóc bản thân chứ, gầy một tí nữa là một con gió nhẹ cũng thổi bay được con rồi đấy.
Mẹ nàng lên tiếng

- Mẹ con nói đúng đấy. Con nên ăn nhiều vào, lát bố sẽ chuyển tiền vào thẻ cho con thích mua gì thì mua, rồi mua mấy đồ ăn ngon ngon mà ăn thiếu tiền thì cứ nói bố.
Bố nói

- Dạ.
Nghe bố nói được cho tiền là mắt Kim Duyên sáng hẳn ra, nàng còn đang lo tháng này ăn mì tôm quanh tháng mà giờ nhờ câu nói của bố mà Kim Duyên thở phào nhẹ nhõm rồi. Nàng đã tự nhủ rằng sẽ tự lập không xin tiền bố mẹ nhưng giờ còn đi học nên việc kiếm tiền cứ để sau đã. Cứ coi như mượn tiền bố mẹ dùng tạm rồi sau này nó đi làm kiếm thật nhiều tiền sẽ trả lại cho bố mẹ vậy
____________________
To be continued......













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro