Chương 10: Dám trêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<3h30> Thiên Đăng đã thức, nhìn kĩ lại thì căn phòng hôm nay sạch đẹp hơn mọi ngày, chắc do cô khéo quá không để dính bẩn một hạt bụi, bất giác anh cười rồi bước ra cửa, qua phòng cô gõ cửa:

-Đan Thanh...<cốc cốc>

-.....

-.....

-Đan Thanh!!!

Vẫn không ai trả lời, anh mở cửa bước vào phòng một cách tự nhiên, nhìn lên chiếc giường nhỏ nhắn kia thì thấy một cô gái đang nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm ngủ rất ngon. Anh khẽ đi tới gần hơn, gần hơn nữa... anh nhìn xuống khuôn mặt đang say sưa chìm vào giấc ngủ, đôi môi hồng nhẹ với hàng mi dài cong vuốt, vẻ đẹp tự nhiên càng làm cô trở nên thanh thoát, dịu dàng đến lạ thường.

Đăng lại cười, anh áp gương mặt thanh tú mình xuống gần mặt cô, dường như mùi bạc hà cơ thể anh áp quá gần làm cô khó chịu và bừng tỉnh, đôi mắt bắt đầu hé ra nhẹ, còn mờ mờ ảo ảo trước mắt, mùi hương quen thuộc, Đan Thanh cố mở to mắt ra nhìn!! "Là ai nhỉ?" dáng người cao, khuôn mặt đẹp hoàn hảo.... Đôi mắt cô mở to tròn đang nhìn thẳng vào mặt ai kia... sao mà gần đến như vậy ? Tim cô chợt rung một nhịp, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nhúc nhích. Thiên Đăng thấy vậy nghiêng người đứng thẳng lên. Cô ngại ngùng ngồi dậy lấy chăn che đi nửa khuôn mặt mình:

-Cậu... vào đây sao không hỏi hả?_Gò má ngượng hiện lên nét hồng

-Tôi gõ cửa rồi mà do cậu ngủ say quá nên không nghe tôi gọi thôi!_Đăng thản nhiên đáp

-Thế là cậu vào à? Đúng là đồ biến thái!_Cô hẳn đã tỉnh, hiện lên vẻ giận dữ với Thiên Đăng, trở lại là Đan Thanh ngày nào.

-Người làm cho tôi mà dám lớn tiếng nói vậy ? Muốn bị đuổi sao?_khuôn mặt đáng sợ thấy rõ.

-Cậu... vào đây làm gì..??_Đan Thanh dịu xuống, thoáng nghĩ  "thôi thì một điều nhịn chín điều lành, bị đuổi lúc này lại quê mất, nếu không là người làm thì đừng hòng ăn hiếp tôi"

-Đi thay đồ đi.. đi với tôi!_Anh ngắt sang chủ để khác không để cô nói tiếp

-Đi đâu?

-Hỏi nhiều ! Cấm ý kiến!!

-"Cái tên này, tức quá" Ờ....biết rồi!_Đan Thanh nhìn anh vẻ hống hách.

"Tính bướng bỉnh vẫn không bỏ"-Đăng thoáng nghĩ , anh ra ghế chỗ bàn học cô ngồi, cô rời khỏi giường, đập vào mắt anh là bộ đầm màu hồng phấn xẻ vai, lần đầu tiên anh thấy cô nữ tính như vậy....trông lúc này cô rất đáng yêu, như một nàng công chúa nhỏ, anh lại chọc:

-Mặc đồ đó đi đi! Đầm đẹp đó!

-Cậu có bị gì không vậy? À quên cậu đi ra ngoài đi chứ đồ vô duyên....._Cô nói 1 tràng không nể nang anh là cậu chủ nữa.

-Tôi thích ngồi đây, bộ cậu thay ngoài này hay sao mà sợ!

-Thiên Đăng...!!!!

-Gọi tên tôi làm gì? Thích tôi quá cũng không cần như thế!_Anh cười lạnh nhạt mà vẫn có nét thanh tú mê người.

-Xì..không thèm nói chuyện với cậu!_Nói một mạch xong cô hốt đại một bộ đồ chạy vào phòng tắm.

Ánh mắt anh liếc nhìn từng hành động của cô, "Haha, thú vị thật, tiếp theo nên làm gì nhỉ?!"... trầm tư suy nghĩ của anh một lúc thì cô cũng đã thay quần áo xong, cô bước ra...anh như lại được thêm một điều bất ngờ nữa. Vóc dáng mảnh mai đấy cùng với áo sơ mi trễ vai sọc xanh kết hợp quần trắng short jeans làm cô trở nên cá tính, năng động. Gu thời trang cô không tệ, anh như không rời mắt khỏi cô, bị đứng hình một lúc nhưng anh lấy được bình tĩnh lại ngay...*khụ khụ* anh đưa tay trước miệng ho vài tiếng, hành động đáng yêu của anh bỗng nhiên trở nên lúng túng, anh loay hoay không biết làm gì, đứng lên nhìn cô..khuôn mặt vẫn không chút sắc :

-Đồ cậu không đẹp, hở hang quá mức, thôi không thích đi nữa!

Nói rồi anh tiến tới kéo áo ở phần vai của cô lên. Đan Thanh ấm ức nhìn anh:

-Như vậy đẹp mà, mà cậu rảnh thật....kêu thay đồ rồi không đi nữa ....

-Ồn ào quá sang phòng tôi!

-Làm gì chứ ?! Tôi dọn dẹp xong hết rồi!

-Qua phòng tôi kèm Tiếng Anh cho cậu!

-Xì...tôi tự học được.

-Một....Hai....

Thiên Đăng bắt đầu lớn tiếng đếm,... chưa đến tiếng thứ 3 không hiểu sao Đan Thanh lập tức cầm sách vở qua phòng cậu ngay.

Anh lại trở về con người lạnh lùng quyền lực, dáng đi khoan thai cùng bàn tay thon dài mở cánh cửa phòng, càng nhìn càng thấy anh thêm hoàn hảo.

-Ngồi lên ghế tôi đi !_Vừa nói vừa chỉ vào ghế chỗ bàn của mình

-Vậy cậu ngồi đâu?

-Tôi ngồi trên giường đọc sách, câu nào không biết cứ hỏi!

-Bài tập tôi làm xong hết rồi.

-Vậy thì sách nâng cao, tôi không thiếu đâu!

-Vậy đưa đây nhanh lên_ Vẻ bướng bỉnh hiện lên gương mặt xinh xắn của Đan Thanh.

-Ăn nói với ai đấy?_Ánh mắt hiện lên vẻ chững chạc như đang dạy dỗ cô.

-Tôi về phòng học cũng được, không phiền cậu!_Cô cúi gầm mặt xuống, rụt rè khi anh lớn tiếng.

-Nhưng tôi thích cậu ngồi đây! Ý kiến trừ lương._Từng lời nói anh đều quan sát ánh mắt cử chỉ của cô.

-Cậu...!!!!*hức* Biết rồi! _Nói xong cô quay mặt đi lại ghế ngồi và làm như anh muốn.

Anh cứ thế nằm dài trên giường đọc sách, lâu lâu lại nhìn về phía cô xem cô như thế nào? Lúc thì hình ảnh cô ngồi cắn viết, gõ đầu, lúc thì lại chăm chỉ làm và lầm bầm trong miệng... Thời gian cứ qua,...10phút...30phút...1 tiếng... anh đọc sách lại thiếp đi từ lúc nào, trời lúc này đã 4h30 chiều.... cô quay qua anh thì thấy anh đã ngủ lúc nào không hay! Đang định hỏi những câu mà thắc mắc thì anh lại ngủ. Cô tiến lại gần, nhìn anh ngủ...sát hơn...nhưng cô không mê muội, "nhìn cũng đẹp, nhưng cái tội là luôn ăn hiếp tôi nên tôi không bao giờ ưa cậu" trong đầu cô lóe lên bóng đèn sáng, cô lấy cây bút lông trong hộp bút, vẽ mặt cậu linh tinh....Đan Thanh cũng tinh nghịch nhỉ?! Cô vẽ nào là râu mèo, mắt panda,....nhưng điều đó lại làm khuôn mặt anh thêm đáng yêu. Anh không nhạy cảm như cô...Bị vẽ như thế vẫn không phát hiện. Cô khúc khích cười ! từ từ rón rén đi nhè nhẹ lại bàn học, vờ như làm bài tiếp....

10phút sau anh tỉnh dậy, lồm cồm ngồi dậy đi tới chỗ cô học, cô lại ngủ, hành động anh giựt cuốn sách cô đang nằm làm cô suýt té xuống đất.

-*dụi dụi mắt* Nè cậu không thể kêu nhẹ nhàng được hả?_Vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn Đăng

-Không!_Miệng thì nói còn mắt thì nhìn qua nhìn lại vào cuốn sách cô làm.

Cô im lặng ngồi nhìn khuôn mặt hắn rồi cười thầm...Còn anh thì chăm chú nên không thấy hành động đó, anh khom xuống cốc đầu cô một cái:

-Tốt lắm!

-Tốt sao đánh tôi ! Cậu thật là...

-Tôi thích! Còn mấy câu này sao không làm?

-Định hỏi thì cậu nằm ngủ rồi, ngủ ngủ ngủ....

-Để tay ra tôi chỉ !

-....

-----------------15phút cũng xong tất cả bài tập, cô ngồi cạnh cứ lâu lâu nhìn vào câu anh giảng rồi lại thấy khuôn mặt anh tủm tỉm cười.

Thấp thoáng cũng đến tối. Cô cùng bác Thu nấu nướng bên dưới, sẵn tiện cho tên Thiên Đăng không càu nhàu,..Riêng anh thì cũng đã đến lúc biết cô vẽ bậy trên mặt lúc anh đi wc, anh tức lắm, anh quyết trong lòng rằng: "Tối nay cậu sẽ biết tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro