2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp. Đến hôm sau, Thanh Thanh vẫn như thường lệ ngồi nghiêm túc học tập.

Tuy nhiên, trên mặt cô không biết từ khi nào đã có một vết thương nhỏ được dán lại bằng băng cá nhân, dáng vẻ còn có chút mệt mỏi ẩn hiện.

Tống Trì ngồi trên bục giảng, ánh mắt vẫn luôn quan sát Thanh Thanh, chú ý đến vết thương trên mặt cô, anh càng thêm lo lắng.

Khi giờ học kết thúc, Tống Trì nhẹ nhàng tiếp cận Thanh Thanh, cố gắng giữ giọng dịu dàng và quan tâm.

"Thanh Thanh, thầy thấy em có vẻ mệt mỏi hôm nay. Em có ổn không? Vết thương đó là sao vậy? Nếu cần, em có thể nói với thầy để thầy giúp đỡ."

Tống Trì hy vọng có thể tạo ra một môi trường thoải mái để Thanh Thanh cảm thấy thoải mái khi chia sẻ và không cảm thấy áp lực.

Thanh Thanh trước nay là người không dựa dẫm vào ai, cũng không muốn để người khác dính vào chuyện của mình.

Dù có chút mệt mỏi, cô vẫn giữ gương mặt vui vẻ nói.

"Không sao, em không cẩn thận bị ngã thôi, thầy tìm em có chuyện gì muốn nói không?"

Tống Trì cảm nhận được sự kiên cường và tự lập trong lời nói của Thanh Thanh. Anh không muốn làm cô cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn muốn chắc chắn rằng cô đang được chăm sóc đúng cách.

"Thầy chỉ muốn kiểm tra xem em có ổn không. Nếu em cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, dù là chuyện học tập hay cá nhân, em cứ nói với thầy. Thầy luôn sẵn sàng hỗ trợ em."

Tống Trì mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng truyền tải sự quan tâm chân thành mà không làm Thanh Thanh cảm thấy áp lực.

Anh biết rằng Thanh Thanh có vẻ không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng anh vẫn hy vọng rằng cô sẽ cảm thấy thoải mái khi chia sẻ nếu có điều gì cần.

"Thầy..."

Chưa nói hết câu, Thanh Thanh đã thấy đầu óc choáng váng, cả người chao đảo như sắp ngã gục xuống.

Cũng may, Tống Trì lập tức phản ứng, vội vã đỡ lấy Thanh Thanh. Anh lo lắng nhìn cô, đôi mắt hiện rõ sự quan tâm và lo lắng.

"Thanh Thanh, em cảm thấy thế nào? Có phải là do mệt quá không?"

Tống Trì nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ và cố gắng giữ bình tĩnh. Anh cảm thấy cần phải làm mọi thứ có thể để giúp cô ngay lập tức.

"Thầy sẽ gọi người giúp đỡ ngay. Em cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân nhiều hơn. Đừng lo lắng, thầy sẽ lo liệu mọi thứ cho em."

"Không sao đâu... đừng gọi người, em chỉ cần ngủ chút là khỏe thôi."

Thanh Thanh cố gượng người dậy, nhưng dường như cơ thể cô đã cạn kiệt sức lực đến mức khiến cô ngất lịm đi.

Tống Trì thấy tình trạng của Thanh Thanh nghiêm trọng hơn anh nghĩ, liền lập tức rút điện thoại gọi người hỗ trợ ngay.

Trong khi chờ đợi, Tống Trì đã đổi tư thế ngồi để Thanh Thanh thấy thoải mái và đảm bảo cô được an toàn.

"Thanh Thanh, đừng lo lắng, sẽ có người đến giúp em ngay. Thầy sẽ ở đây bên cạnh em cho đến khi em cảm thấy tốt hơn."

Tống Trì nhẹ nhàng vỗ về và cố gắng làm cho Thanh Thanh cảm thấy yên tâm, đồng thời giữ cho môi trường xung quanh thoải mái nhất có thể. Anh biết rằng sức khỏe của cô là điều quan trọng nhất lúc này.

Khi đội ngũ y tế đến kiểm tra cho Thanh Thanh, họ có chút ngạc nhiên khi bế cô lên.

"Có phải con bé nhịn ăn để giảm cân không vậy, sao người nhẹ như bông thế?"

Thắc mắc một chút rồi lại thôi, họ đặt Thanh Thanh lên giường bệnh, kiểm tra tình trạng của cô thêm lần nữa để chắc chắn.

Tống Trì lo lắng đứng bên cạnh khi đội ngũ y tế kiểm tra Thanh Thanh. Nghe nhận xét của họ, anh càng thêm lo lắng và cảm thấy đau lòng. Anh không ngừng nghĩ về việc liệu có điều gì mình có thể làm để giúp đỡ cô.

Sau khi đội ngũ y tế kê thuốc và yêu cầu Thanh Thanh nghỉ ngơi, Tống Trì nhẹ nhàng nói.

"Xin cảm ơn các anh chị đã giúp đỡ. Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho em ấy."

Tống Trì sau đó ngồi cạnh giường, cảm giác vừa yên tâm vừa buồn bã. Anh quyết định sẽ làm mọi thứ trong khả năng của anh để hỗ trợ và chăm sóc cho Thanh Thanh, đồng thời tìm cách giúp cô cảm thấy thoải mái và an toàn hơn trong thời gian hồi phục.

Qua một lúc lâu Thanh Thanh cũng tỉnh dậy. Nhìn gương mặt điển trai của Tống Trì đang ngủ quên bên cạnh nhưng bàn tay ấy vẫn không quên nắm chặt lấy tay cô, trong lòng Thanh Thanh dấy lên một tia cảm xúc khó tả.

Cô khẽ nói nhỏ.

"Cảm ơn... thầy Trì."

Tống Trì từ từ mở mắt khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Thanh. Anh mỉm cười, mặc dù còn chút mệt mỏi nhưng trong ánh mắt có sự ấm áp và lo lắng.

"Thanh Thanh, em đã tỉnh rồi à? Thầy rất vui khi thấy em đã ổn hơn. Không cần phải cảm ơn thầy đâu, việc chăm sóc cho em là điều thầy rất muốn làm."

Tống Trì siết nhẹ tay Thanh Thanh, như để truyền cảm giác an ủi và quan tâm. Anh tiếp tục nhẹ nhàng.

"Em cảm thấy thế nào? Có cần thêm gì không? Thầy sẽ làm mọi thứ có thể để giúp em cảm thấy thoải mái hơn."

"Bất kể mọi thứ...?"

Không biết Thanh Thanh có phải nữa tỉnh nữa mơ không, nhưng lời đến miệng đã thốt lên.

"Hôn em... được không?"

Thanh Thanh cũng ngạc nhiên với câu nói của chính mình, cô ngại ngùng quay mặt đi. Dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú của Tống Trì, vành tai của cô cũng từ từ  ửng đỏ.

Tống Trì nhìn thấy sự ngại ngùng và đỏ mặt của Thanh Thanh, lòng anh dâng lên một cảm xúc ấm áp và chân thành, anh cũng cảm thấy không thể từ chối yêu cầu đó.

"Thanh Thanh... nếu đó là điều em muốn, thầy rất vui lòng."

Tống Trì nhẹ nhàng nghiêng người về phía Thanh Thanh, và khi môi anh chạm vào môi cô, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng và ấm áp trong khoảnh khắc đó.

Thanh Thanh ngẩn người trong giây lát, từ trong sự ngạc nhiên tìm lại giọng nói của mình.

"Thầy có biết... không thể tùy tiện hôn một người nếu mình không thích không? Lại còn là hôn môi nữa..."

Tống Trì nhìn Thanh Thanh với sự chân thành và nhẹ nhàng, nói.

"Thầy hiểu, và thầy không hề nghĩ rằng điều này sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái. Thầy rất thích em và quý trọng mối quan hệ của chúng ta. Nếu có gì làm em không hài lòng, thầy xin lỗi. Thầy chỉ muốn làm điều gì đó để em cảm thấy an toàn và được quan tâm."

Tống Trì tiếp tục nắm tay cô nhẹ nhàng, thể hiện sự tôn trọng và quan tâm sâu sắc.

"Ý thầy là... thầy thích em?"

Thanh Thanh như không tin vào những gì mình nghe thấy, cô có chút vui nhưng rồi cảm xúc ấy rất nhanh liền bị dập tắt.

Cô biết, hầu hết những người từng nói thích cô đều chỉ muốn lợi dụng cô vì mục đích của họ. Cô cũng quá quen thuộc chiêu trò đó nên từ lâu đã không còn tin vào bất cứ ai.

Thanh Thanh cúi đầu, không muốn để lộ cảm xúc chán ghét trên gương mặt với Tống Trì, giọng cũng dần lạnh đi.

"Chúng ta không có kết quả, thầy cũng đừng để ý đến em làm gì. Yên tâm, em sẽ không ảnh hưởng đến việc thầy dạy học đâu."

Tống Trì cảm nhận được sự bất an và tổn thương trong giọng nói của Thanh Thanh. Anh hiểu rằng cô có lý do để cảm thấy như vậy và không muốn làm cô cảm thấy khó xử hơn.

"Thanh Thanh, thầy hiểu rằng em có lý do để nghi ngờ và cảm thấy không tin tưởng. Thầy không mong muốn làm em cảm thấy áp lực hay khó chịu. Thầy thích em vì em là người rất đặc biệt và thầy luôn trân trọng em."

Tống Trì nhẹ nhàng nắm tay cô một lần nữa, giọng nói chân thành.

"Thầy sẽ tôn trọng cảm xúc và sự lựa chọn của em. Thầy chỉ muốn em biết rằng thầy luôn ở đây nếu em cần, và thầy sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc dạy học hay bất kỳ điều gì khác."

Tống Trì mỉm cười nhẹ nhàng, hy vọng rằng sự chân thành của anh có thể giúp Thanh Thanh cảm thấy ít phần lo lắng hơn.

Thanh Thanh nhẹ nhàng rút tay ra, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Tống Trì, nói.

"Em chỉ là một học sinh, việc thầy lo lắng cho học sinh của mình là chuyện bình thường, em không có ý kiến. Nhưng, đối với em, đừng đi quá xa vì em không biết bản thân sẽ làm gì đâu."

Tống Trì gật đầu, sự nghiêm túc trong ánh mắt của Thanh Thanh không làm anh ngạc nhiên. Anh hiểu rằng cảm xúc của cô là điều quan trọng và anh tôn trọng điều đó.

"Thầy hiểu, Thanh Thanh. Thầy sẽ không vượt qua giới hạn và sẽ luôn tôn trọng không gian cá nhân của em. Thầy chỉ muốn em biết rằng thầy luôn quan tâm và sẵn sàng hỗ trợ em bất cứ khi nào em cần."

Tống Trì mỉm cười dịu nhàng, cố gắng làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, đồng thời giữ khoảng cách phù hợp để không làm Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái.

Anh hy vọng rằng thời gian sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn và hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro