C8: Bắn lên tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ nacapuuu

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Triệu Tranh gầm nhẹ một  tiếng rồi đem tinh d*ch đặc sệt từ mã mắt phun hết ra, tất cả đều phun hết lên trên tay cô.

Lâm Thanh Thanh đầu óc trống rỗng, đôi tay cô vẫn tiếp tục duy trì cái tư thế đang nắm côn thịt kia, khi cảm thụ được mu bàn tay ướt át, cô cũng không biết đây là làm sao nữa......

Triệu Tranh thì thở hổn hển dồn dập, lòng bàn tay cô quả thực quá non mịn, làm hắn thế nhưng có một loại xúc động thật muốn lại lăn lộn cô lần nữa.

Nhưng thấy cô hoảng sợ mà toàn thân cương cứng, hắn chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Nhưng v*ú cô thực sự là quá mềm, làm hắn  vẫn chưa đã thèm, nên trước khi đứng dậy còn không quên xoa nhẹ một phen, xong xuôi thì mới giúp cô đem áo ngực cài lại thật tốt.

Triệu Tranh đứng dậy, sờ soạng khăn lông trên đầu giường, rồi cầm đến lau tinh d*ich đặt sệt trên tay cô đi.

"Anh là làm sao vậy?" Lâm Thanh Thanh không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì nên hỏi.

Vì đã được thỏa mãn một lần rồi nên thanh âm của Triệu Tranh có chút lười nhác, đơn giản mà thô bạo nói: 

"Bắn tinh."

Lâm Thanh Thanh có ngốc đi nữa cũng biết lời hắn nói là có ý tứ gì, khuôn mặt nhỏ liền nóng lên, may mắn là trong phòng tối om, bằng không cô xấu hổ không biết tìm cái khe đất ở đâu mà chui xuống cho rồi.

Sau khi giúp cô lau tay xong, Triệu Tranh liền đi ra ngoài thu thập chính mình. Lâm Thanh Thanh thấy hắn ra ngoài liền như được giải thoát mà nhẹ nhàng thở ra, cô nghiêng người đưa lưng về phía cửa tính toán muốn ngủ.

Không bao lâu sau, Triệu Tranh tiến vào, lần này hắn không có tiến vào ổ chăn của mình mà là trực tiếp xốc ổ chăn cô ra mà chui vào.

Thân mình hắn nóng như lửa, dán chặt vào sau lưng cô, cánh tay cường tráng kiềm chặt bên hông cô:

"Khi nào thì cái kia sẽ đi?"

Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền minh bạch hắn là đang hỏi về kinh nguyệt của cô:

"khoảng chừng hai ba ngày."

"Ân, ngủ đi."

Triệu Tranh không hỏi nhiều nữa mà trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng Lâm Thanh Thanh thì lại không tự tại như vậy, cô hiện tại cả người đều khó chịu không thể nói được, thật giống như bị mèo cào vậy, đặc biệt là khi hắn dựa vào gần như vậy, cánh tay còn đặt trên eo mình, đây là muốn cô ngủ như thế nào được chứ?

Thẳng đến khi trời sắp sáng, Lâm Thanh Thanh thực sự chịu đựng không nổi cơn buồn ngủ nữa mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tranh đánh thức cô dậy nói:

"Hôm nay phải hồi môn, chúng ta đi sớm một chút, trở về rồi ngủ tiếp."

Lâm Thanh Thanh mơ mơ màng màng, nhìn lên đỉnh trần nhà, sau một một lúc cô mới hồi phục lại tinh thần, biết được mình đã lấy chồng rồi, cái người nam nhân mặc áo ngắn này là lão công của cô.

Ngày tháng sau này, hai người đều phải cùng nhau trải qua.

Cô nhìn thân hình cao lỡn vĩ ngạn của Triệu Tranh, không khỏi nhớ tới sự tình tối qua đã làm, tức khắc mặt đỏ bừng lên, cô hoảng loạng rời giường, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái mà đi thẳng ra cửa rửa mặt.

Triệu Tranh nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô mà khóe miệng hơi cong lên, bất đắt dĩ mà cười cười.

Rõ ràng là đã kết hôn rồi, mà cô vẫn sợ chính mình như vậy.

Phong tục ở đây là sau khi kết hôn một ngày, tân nương tử sẽ mang theo lễ vật mà hồi môn.

Lâm gia đã sớm chuẩn bị tốt tiệc rượu, đồ ăn, liền chỉ chờ chàng rể mới tới cửa ăn cơm mà thôi.

Tuy rằng hôm qua mới gả đi, hơn nữa còn là trong cùng một cái thôn, nhưng mẹ Lâm lại cảm thấy thật nhớ khuê nữ mình như đã nhiều năm không gặp vậy.

Người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, lại chỉ thiếu một mình đệ đệ cô Lâm Hạo.

"Ăn xong con muốn đến bệnh viện thăm em trai." Lúc đang ăn cơm thì Lâm Thanh Thanh nói ra.

Cha Lâm là người đầu tiên không đồng ý, ông nói:

"Con mới vừa kết hôn, đi bệnh viện cái gì chứ, không may mắn đâu, chờ khi A Hạo trở về đi, thuốc tây đã được dùng rồi, bác sĩ nói bất quá một tuần nữa là có thể xuất viện trở về tịnh dưỡng rồi."

"Nhưng từ ngày chuẩn bị kết hôn đến giờ, con đã mấy ngày không đi gặp nó rồi." Lâm Thanh Thanh cùng đệ đệ mình tình cảm luôn rất tốt, cảm tình từ nhỏ đến lớn nên tự nhiên là thực lo lắng cho đệ đệ mình ở bệnh viện.

Thấy cha Lâm còn muốn nói cái gì đó, Triệu Tranh liền mở miệng:

"Hảo, cứ vậy đi, đợi một chút tôi cùng em đi thăm thằng ."

Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn lại Triệu Tranh, hắn thế nhưng nói đỡ cho cô sao?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄) 

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄) ⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Puu: còn 36 ngày nữa tới Tết r...... năm nay tết đến nhanh quá mn ơi, chưa kịp chuẩn bị gì mà tết đã tới r.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro