🥑C9: Mau kêu tỷ phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ nacapuuu

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Triệu Tranh cũng nhìn qua cô:

"Muốn mang chút gì đến đó không? Đồ ăn trong bệnh viện không thế nào ăn ngon được, nếu không mang chút đồ ăn qua đó đi?"

Lâm Thanh Thanh nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, không khỏi đi theo hắn nói:

"Tôi muốn mang cho nó chút kẹo mừng."

"Hảo." Triệu Tranh nghiêm túc gật đầu:

"Vậy đợi một chút tôi sẽ về nhà lấy."

"Còn trở về lấy cái gì chứ, trong nhà có, mẹ đi lấy cho các ngươi mang qua đó." Mẹ Lâm nói xong thì đi vào sườn phòng lấy kẹo mừng ra cho bọn họ.

Cha Lâm bên này cũng thức thời không nói gì,  nhìn thấy vợ chồng son hai người đều không phản đối, còn muốn ông_ cái lão  già này há mồm làm cái gì nữa chứ.

Mẹ Lâm lúc này vội đem mấy cái màn thầu hôm qua đi hâm nóng, lại làm thêm vài món ăn, đặt vào hộp cơm, rồi tìm cái túi đặt vào đưa cho cô:

"Con cùng Triệu Tranh đi thôi, mẹ và cha con sẽ ở nhà dọn dẹp lại một chút đã."

Kỳ thật là bởi vì bốn người đều đi thì tiền xe quá đắt, tuy rằng ngồi tuyến xe đi vào huyện thành bất quá chỉ có mấy mao tiền, nhưng hai vợ chồng già vẫn là tiếc tiền.

Triệu Tranh mang theo Lâm Thanh Thanh một đường ngồi xe đi đến bệnh viện ở huyện thành.

Đến khu nhập viện, Lâm Hạo đang một mình nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển, bởi vì đã dùng chất kháng sinh, nên bệnh viêm phổi đã khá hơn nhiều, khi quay đầu nhìn thấy tỷ tỷ tới, khuôn mặt ngây ngô non nớt liền cười toe tét, nhìn có chút ngốc mà nói:

"Chị, sao chị lại tới đây vậy?"

Bởi vì hắn sinh bệnh, trong nhà lại nghèo, nên mọi người vì tiết kiệm tiền vé xe, trừ bỏ cha cùng nương luân phiên tới xem hắn, thì tỷ tỷ chỉ ghé qua một lần.

Lâm Thanh Thanh thấy sắc mặt Lâm Hạo không hề khó coi giống lần trước nữa, trong lòng cũng không nhịn được mà cao hứng:

"Ta tới để xem ngươi nha, thế nào? Không muốn ta tới à?"

Lâm Thanh Thanh bước nhanh đi đến biên giường bệnh, ngồi ở trên giường, cô đau lòng mà nhìn đệ đệ chính mình, nó bất quá mới nằm viện hơn nửa tháng, nhưng cả người đều gầy đi cả một vòng lớn.

Lâm Hạo cười cười:

"Muốn mà, muốn mà, đệ rất nhớ tỷ mà, đặc biệt nhớ luôn, nhưng mà cha mẹ nói tỷ có việc bận không thể tới được."

Lâm Thanh Thanh là đi vào trước, Triệu Tranh đi chậm hơn mấy bước, hắn lúc này cầm theo túi cũng đi đến trước giường, lúc nãy Lâm Hạo đang ý cười đầy mặt nhưng khi nhìn thấy hắn thì liền sửng sốt, không hiểu gì mà nhìn về phía Lâm Thanh Thanh.

Lâm Thanh Thanh thấy vậy thì đứng dậy giới thiệu:

"A Hạo, đây là tỷ phu của đệ,  mau kêu tỷ phu đi."

"A?" Lâm Hạo không thể tin được:

"Tỷ không phải sợ hắn nhất......."

Lâm Thanh Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, ngăn cản câu lế tiếp của hắn mà nói:

"Đừng nói bây bạ!"

Lâm Hạo nhìn nhìn Triệu Tranh rồi quay sang nhìn nhìn tỷ tỷ mình, một người thì cao lớn thô kêch, một người thì liễu yếu đào tơ, thấy thế nào thì cũng không thích hợp với nhau, hắn liền nhìn về phía Triệu Tranh nói:

"Ta muốn cùng tỷ tỷ mình nói chuyện riêng một lát."

Triệu Tranh không mấy để ý mà gật gật đầu, đem cái túi trong tay đặt đến đầu giường:

"Cái này cho đệ đấy." Nói xong liền xoay người rời đi.

Thấy hắn đã ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hạo liền kéo tay cô lại dò hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ là bị ép buộc sao?"

"Hả? Như thế nào lại nói như vậy?"

"Tỷ trước kia không phải rất sợ Triệu Tranh sao? Từ xa xa trông thấy hắn liền quay đầu chạy, hiện tại tỷ lại nói hắn là tỷ phu của đệ, này khẳng định là bị bắt buộc đi?"

Lâm Hạo tuy rằng còn nhỏ, nhưng nó là một tên tiểu quỷ, nó rất hiểu tỷ tỷ mình là không có khả năng nào thích được tên tháo hán như Triệu Tranh cả.

Lâm Thanh Thanh cười cười không nói lời nào, cô chỉ vươn ngón trỏ chỉa vào trán hắn:

"Ngươi nha, đừng có đoán mò nữa, ta đã cùng hắn kết hôn rồi, về sau hắn chính là tỷ phu của đệ, vô luận về sau bọn tỷ có như thế nào, đệ gặp mặt đều phải kêu hắn một tiếng tỷ phu đó, biết chưa."

"Kết hôn? Không phải là đối tượng tìm hiểu sao?"

Lâm Hạo thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên:

"Tỷ tỷ là bị bắt buộc sao? Có phải là vì đệ hay không?"

Lâm Hạo lập tức liền đoán được, ban đầu hắn nằm liền, cha mẹ sầu khổ đến tóc đều bạc trắng, hiện tại hắn chẳng những có thuốc kháng sinh để dùng, hơn nữa còn được ở một phòng bệnh đơn.

Lâm Thanh Thanh biết cha mẹ không nói cho đệ đệ biết chuyện này là vì sợ hắn có áp lực đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄) 

🥑PUU: Edit truyện vì đam mê, mn nhớ ấn sao ủng hộ Puu nha!!!1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro