🥑C10: Đệ sẽ để tỷ và hắn ly hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nacapuuu

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Lâm Thanh Thanh sờ sờ khuôn mặt của đệ đệ mà nói:

"Đệ đừng suy nghĩ nhiều, đây là tỷ tự mình lựa chọn, đệ cứ hảo hảo mà dưỡng bệnh đi, ta và ba mẹ đều ở nhà chờ đệ về đó."

"Tỷ, đệ biết rồi, tỷ yên tâm đi, chờ đệ hết bệnh rồi liền sẽ cố gắng học thật giỏi, chờ đệ tốt nghiệp rồi tìm một công việc thật tốt, có năng lực nuôi cả gia đình, đệ sẽ cho tỷ cùng Triệu Tranh ly hôn, lúc đó tỷ cứ về nhà, đệ sẽ nuôi tỷ!"

Nghe thanh âm non nớt của đệ đệ nói ra một câu có khí khái nam tử hán như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh vừa vui mừng lại vừa chua xót, cô không nhịn được mà bật cười, lúc quay đầu lạii liền thấy Triệu Tranh không biết từ lúc nào đang đứng ở cửa phòng bệnh, trong tay còn cầm một cái cà mèn*.

*cà mèn: hộp đựng cơm, cặp lồng.

Cô nghĩ thầm: Quả nhiên không thể nói bậy ở sau lưng người ta mà, cũng không biết chuyện vừa rồi TRiệu TRanh nghe được nhiều ít nữa.

Lâm Thanh Thanh quay lại nhìn về phía Lâm Hạo, thấy hắn đang sợ hãi mà rụt rụt đầu, hắn tuy là muốn chống lưng cho tỷ tỷ mình, nhưng không phải là hiện tại a, với cái thể trạng hiện tại này của hắn, Triệu Tranh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể xách hắn ném bay đi mất rồi.

Bên này Triệu Tranh cái gì cũng chưa nói, hắn chỉ đem cái cà mèn để trên tủ đầu giường:

" Lúc nãy tôi thấy  nhà ăn ở bệnh viện hôm nay có món canh cải tía nấu với trứng, cũng không tồi lắm, nên lấy về một phần nhân lúc còn nóng cho đệ ấy uống đi."

"À.... Để tôi đút đệ ấy cho." Ai cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi.

Lâm Thanh Thanh đem nắp hộp vặn ra, hương thơm của canh tảo tía trứng hoa xông thẳng vào mũi, cô lại mở một cái hộp nhôm mang từ trong nhà lấy đồ ăn cùng mấy cái màn thầu ra.

Một tay Lâm Hạo còn đang truyền nước , chỉ còn một tay nên không tiện để ăn lắm, Lâm Thanh Thanh liền từng muỗng từng muỗng mà uy hắn.

Lúc này cô lại không cẩn thận làm đổ một muỗng canh đến trên người hắn, Lâm Thanh Thanh vội tìm giẻ lau mà lau đi.

Triệu Tranh đứng ở một bên dùng mắt lạnh mà nhìn, trong lòng như thế nào cũng thấy không thoải mái, bàn tay to liền đoạt lấy cái muỗng:

"Để tôi làm cho."

Lâm Thanh Thanh còn không có hiểu được hắn là ý tứ gì, thì đã bị Triệu Tranh lôi kéo đứng lên, hắn ngồi vào chỗ ban nãy cô đã ngồi, thân hình cao lớn của hắn ngồi ở mép giường, cầm cái muỗng vụng về bắt đầu đút thức ăn.

Hiển nhiên là Triệu Tranh không có kinh nghiệm uy người khác ăn cơm, một muỗng to lại một muỗng to mà hướng miệng Lâm Hạo đút tới, mặt còn lạnh tanh không nói một câu gì, cũng không chờ cho Lâm Hạo nuốt xuống thì hắn đã đút tới một muỗng khác.

Lâm Hạo đối mặt với khuôn mặt đen thui lại lạnh lùng của tỷ phu, hắn không dám nhắc nửa chữ đến lời hùng hồn mình nói ban nãy mà chỉ ngoan ngoãn há mồm ăn cơm.

Lâm Thanh Thanh ở bên cạnh thấy thế thì rất muốn cười, cái này nơi nào gọi là uy cơm chứ, này rõ ràng y như là làm nhiệm vụ mà.

"Ăn xong rồi, giờ ăn một viên kẹo đi."

Nói rồi Triệu Tranh liền buông hộp cơm ra, cầm tới một viên kẹo mừng, lột lột bao giấy bên ngoài rồi nhét vào miệng Lâm Hạo.

Lâm Thanh Thanh lúc này đã không nhịn được mà cúi đầu cười rộ lên, cái động tác kia của hắn, chắc là vừa rồi đã nghe thấy lời Lâm Hạo nói nên mới trả thù đi?

"Được rồi, đệ hảo hảo mà nghỉ ngơi đi, ta và tỷ tỷ đệ khi nào có rảnh lại ghé thăm."

Triệu Tranh thặm chí còn không còn không cho Lâm Thanh Thanh cơ hội nói chuyện mà đã lôi kéo cô đi ra ngoài.

"Đệ hảo hảo mà nghỉ ngơi thật tốt đó." Lâm Thanh Thanh chỉ kịp nói một câu như vậy liền bị lôi ra khỏi bệnh viện.

"Chúng ta đi nhanh một chút, bằng không sẽ không đuổi kịp chuyến xe về nhà đâu." Triệu Tranh túm cô, vừa đi vừa giải thích.

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới nhớ tới mình đã quên mất thời gian, chuyến xe đi từ huyện thành về trong thôn mỗi ngày chỉ có hai chuyến lui tới, sáng một chuyến, chiều một chuyến, nếu giờ không đi nhanh sẽ không kịp.

Thời điểm hai người tới nhà ga thì xe đã đi rồi, xem ra họ chỉ có thể đi bộ về nhà mà thôi.

Lâm Thanh Thanh hối hận không thôi, vừa rồi mình không nên ở bệnh viện lâu như vậy, lại nghe Triệu Tranh nói:

"Sớm biết sẽ  không kịp tôi sẽ để em ở lại lâu thêm một lát nữa!"

Lâm Thanh Thanh nghe thế thì nhìn về phía hắn, không thấy trong mắt hắn có một tia oán trách nào, hắn thế nhưng không trách do cô lưu lại bệnh viện lâu mà làm lỡ chuyến xe ư.

"Thực xin lỗi, tôi không nên ở bệnh viện lâu như vậy." Tuy thế nhưng cô vẫn chủ động xin lỗi, giờ đi bộ trở về ít nhất cũng phải mất hơn 2 giờ đồng hồ đi.

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

nacapuuu nhớ ấn sao ủng hộ Puu nha!!!

*cà mèn

*canh trứng cải tía:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro