🥑C11: Không thể, đây là ở bên ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ Edit: nacapuuu

⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Triệu Tranh liếc mắt nhìn rồi duỗi tay xoa xoa đầu cô mấy cái:

"Chuyện này cùng em có quan hệ gì đâu? Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, giờ chúng ta đi về nhà thôi.

Nói rồi cũng không đợi cô phản ứng gì, hắn liền nâng bước chân hướng phía trước mà đi.

Lâm Thanh Thanh còn có chút không phản ứng lại kịp nên vẫn đứng dại ra , trên tóc vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn..... hắn, hắn thế nhưng lại sờ đầu cô, thật giống như sủng nịnh một đứa trẻ vậy, Lâm Thanh Thanh sửa sang lại đầu tóc bị hắn xoa loạn một chút rồi bước nhanh đi theo phía sau hắn.

Hoàng hôn buông xuống đem bóng hai người kéo ra thật dài, ra đến lộ nhỏ của huyện thành thì yên tĩnh hơn không ít, hai bên đường thì đều là đồng ruộng đầy hoa màu. Vì chưa tới mua thu hoạch nên trên ruộng không có nhiều người lao động lắm.

Lâm Thanh Thanh thể chất vốn yếu đuối, còn Triệu Tranh thì cao lớn vạm vỡ nên đi một đoạn đường xa cũng không có cảm giác gì, nhưng cô thì đã thở hồng hộc, hai chân như muốn nhũn ra nhưng vẫn cố gắng bước nhanh một chút để đuổi kịp bước chân của hắn.

Triệu Tranh đi một lúc mới nhớ ra chính mình là một cái nam nhân cường tráng thì không sao, nhưng Lâm Thanh Thanh thì thân thể mỏng manh yếu đuối, cô đi theo hắn cả một đoạn đường dài như vậy còn không được nghỉ ngơi, khẳng định là rất mệt mỏi rồi.

Nghĩ thế hắn liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lâm Thanh Thanh đã cách hắn một đoạn rất xa.

Lâm Thanh Thanh thấy hắn đứng chờ mình , vì sợ hắn chờ lâu sốt ruột, nên cô nhanh chóng chạy bước nhỏ đến, thở hồng hộc rồi nói:

"Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi!"

"Nghỉ ngơi một lát đi." Nói rồi hắn liền ngồi xuống cục đá lớn ven đường, còn dùng tay áo xoa xoa chút bùn đất dính trên phiến đá rồi nói:

"Lại đây ngồi nghỉ một lát đi."

"Nga." Lâm Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, vì chân có chút đau nên cô liền duỗi tay ra đấm nhẹ mấy cái vào chân, Triệu Tranh ở một bên thấy được, liền ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay giúp cô ấn chân.

Nhưng sức lực hắn có chút lớn , ấn đến có chút đau, Lâm Thanh Thanh không khỏi hít hà một hơi mà rụt rụt chân lại.

"Làm sao vậy?" Triệu Tranh ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi.

"Không sao đâu." Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói:

"Chính là có chút mệt mỏi, không cần ấn nữa đâu, tôi nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi."

Để người khác ấn chân giúp mình, cô cảm thấy có chút không quen, huống chi người này lại còn là Triệu Tranh.

"Nơi này còn có viên kẹo." Triệu Tranh sờ soạng túi mình một chút, rồi móc ra một viên kẹo sữa, hắn đem bao giấy lột ra, đem viên kẹo trắng nõn bên trong đưa tới bên miệng cô:

"Ăn đi."

Cho dù cô có chút không quen, nhưng viên kẹo được đưa đến bên miệng cô vẫn là há miệng ra, nhưng lúc này Triệu Tranh lại rút tay về, kia nguyên bản nói là cho cô viên kẹo lúc này lại bị hắn đưa vào trong miệng của chính mình.

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp kinh ngạc, hắn đã sấn khuôn mặt tới gần sát mặt cô, rồi dùng môi đè lên môi cô, cực nóng, khô nứt...... Là những nhận thực đầu tiên của cô đối với môi hắn.

Sau đó hắn cạy mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi dày rộng xâm nhập vào khoang miệng, tùy ý cướp đoạt nước bọt trong miệng cô, đầu lưỡi còn quấn quanh đầu lưỡi cô, kéo vào trong miệng mình, đem hương kẹo sữa ngọt lành rót vào khoang miệng cô, rồi dùng đầu lưỡi càng quấy bên trong.

Hơi thở cực nóng của hắn phun ở trên mặt cô, đôi tay thô ráp thì cách lớp áo sơ mi đơn bạc lần mò vào bộ ngực đang vểnh cao mà bắt đầu xoa nắn, trêu đùa.

"Ngô ngô......" Lâm Thanh Thanh không nghĩ tới hắn lại to gan như vậy, đây chính là ở ven đường đó a! Hắn sao lại dám!

Lâm Thanh Thanh dùng tay xô đẩy hắn ra, rồi quay đầu sang chỗ khác:

"Không thể...... Đây là ở bên ngoài!"

Triệu Tranh lúc này mới thở hổn hển buông cô ra, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm lộ ra màu đỏ quạch như ngọn lửa, hiện tại cả người hắn đều ngạnh đến phát đau, đặc biệt là địa phương dưới thân kia!

"Cái kia còn bao lâu nữa mới hết?"

Giọng hắn khàn khàn mà hỏi, cô thật sự là quá thơm ngon, quá ngọt ngào, cô ở bên cạnh như vậy làm hắn thể tự kiềm chế được a. 

🥑⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨⭐️⭐️🥑🥑⭐️⭐️✨✨✨

Puu: noel sắp tới r nhưng vẫn k có gấu để ôm......... lại một năm cô đơn nữa rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro