Đoản 2🍊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thập Châu] Em độc đoán chỗ nào, rõ ràng là anh hôn em!

Author: @嘉霓儿_
Trans/edit: Pinkie🍊

//ooc thuộc về tác giả 🍬 thuộc về chính chủ

Bản dịch chưa xin phép và hoàn toàn phi lợi nhuận nên vui lòng không chuyển ver, reup dưới mọi hình thức. Người dịch cũng hơi ngáo, cho nên nếu có cục chính tả nào rơi rớt đâu đây, các bạn thân mền bỏ qua cho em nhoa :v

***

Từ sau mini game ở hậu trường Đường Cửu Châu nói La Nhất Châu "quá độc đoán", La Nhất Châu chính là suy sụp đến mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

Ngày đó mặc dù ghi hình đến rất muộn mới xong, nhưng mọi người đều vẫn còn rất high, Cửu Châu vẫn giống như bình thường cùng Nhất Châu ồn ào nhốn nháo chơi đùa, Nhất Châu cũng ngang nhiên mà chiều hư ca ca.

Cửu Châu lá gan cũng thật lớn, vậy mà cũng không đi dỗ dành cậu ấy. Phùng Trần Tư Nam nghĩ.

Quay qua nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của La Nhất Châu khi không có Đường Cửu Châu ở đó, trong lòng liền lặng lẽ thay Cửu Châu cầu nguyện một cái.

Mọi người ghi hình xong liền cùng nhau trở về phòng trang điểm thay đồ, La Nhất Châu để cho đồng đội đi trước, vì thế ngồi trên sô pha nhỏ an tĩnh chờ.

Đường Cửu Châu tẩy trang xong quay trở lại, vốn định tiếp tục cùng La Nhất Châu nháo, bỗng nhiên bị Phùng Trần Tư Nam ngăn lại, nhận được chỉ thị quan trọng "Dỗ dành cậu ấy đi!"

"Hả? Dỗ dành cái gì?"

Nam Nam cười, là giống bình thường Nhất Châu hay dỗ cậu ý.

"Nhắc cậu nhớ hai chữ, độc đoán!"

"A!" Cửu Châu đột nhiên phản ứng lại, "Em ấy vì cái này không vui sao!"

"...... Cầu cậu mau đi dỗ người ta đi!" Phùng Trần Tư Nam đỡ trán, nhân tiện lôi kéo những người khác cùng rời đi.

Đường Cửu Châu nghĩ đến chuyện này đột nhiên có chút lúng túng, La Nhất Châu ngày thường chiều anh đến không còn gì để nói, sủng anh đến tận mây xanh, nghĩ lại thật muốn xin lỗi Vương Nam Quân vì không biết phải làm bóng đèn bao nhiêu lần rồi.

Chính mình làm thế nào nói ra bốn chữ này đây.

Sớm biết thế này nên trực tiếp thổ lộ, là chính mình thua rồi.

Anh hít sâu một ngụm, đi đến phòng trang điểm.

La Nhất Châu nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt bên ngoài liếc mắt nhìn qua.

Quả nhiên là Cửu Châu, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Không được, không thể cười, còn chưa có diễn xong.

Vì thế bạn học Nhất Châu lại lần nữa nghiêm mặt.

Này liền làm Cửu Châu hoảng vô cùng.

Nhanh chóng chạy đến ngồi xổm trước ghế sô pha nhỏ.

"Còn tức giận sao? Xin lỗi mà, anh không phải cố ý, phía sau anh có nói thích em mà không phải sao."

Đường Cửu Châu đi đến liền liên tiếp thành khẩn xin lỗi, khuôn mặt nhỏ chống lên cánh tay, cánh tay lại đặt trên đầu gối La Nhất Châu.

La Nhất Châu nhìn cặp mắt xinh đẹp kia cùng biểu tình ngoan ngoãn của Đường Cửu Châu, nháy mắt liền không còn tức giận, ai có thể tức giận với thỏ con đáng yêu thế này cơ chứ.

Kỳ thật vốn dĩ cậu không tức giận, chính là hai từ độc đoán kỳ quái này từ đâu đến, chẳng lẽ là từ giúp anh ấy giãn cơ sao.

La Nhất Châu cứ như vậy không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, bỗng nhiên bắt đầu xem xét lại bản thân.

Không hổ là xuất thân từ trường quân đội, rất có tinh thần tự kiểm điểm nha.

Nhưng Đường Cửu Châu đợi không được đáp án, chuông báo lại vang lên, làm anh hoảng đến làm nũng.

"Nhất Châu, Châu Châu, em còn tức giận sao? Đừng tức giận mà, tha thứ cho anh nha."

Còn cố ý làm ra vẻ mặt đáng thương.

La Nhất Châu cơ hồ nhịn không được muốn cười, nhưng chuyện tới nước này rồi sao có thể dừng lại cơ chứ.

Vì thế cậu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Đường Cửu Châu không nói lời nào.

Đường Cửu Châu lại lần nữa cảm thán trên đời sao lại có đôi mắt to đẹp đến thế, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Anh liền đến hôn La Nhất Châu một cái, nhìn đôi môi ướt át của đối phương còn ngượng ngùng đỡ đỡ gọng kính, giấu đầu lòi đuôi.

"Lần này tha thứ cho anh nha?"

La Nhất Châu cảm thấy chính mình lần này thật sự rất lời, không chỉ ở trên sân khấu được ôm ôm, bây giờ còn được người kia chủ động hôn.

Hóa ra giả vờ giận dỗi còn có chuyện tốt như vậy.

Khóe miệng cậu cố ý kéo xuống cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cong lên.

Đường Cửu Châu thấy nụ hồn vừa rồi của mình có hiệu quả, thở dài nhẹ nhõm một hơi, híp mắt cười.

Nhưng Nhất Châu còn không cùng mình nói chuyện, anh nghĩ.

Bởi vậy anh liền tiến đến hôn một cái nữa.

"Nhất Châu em cười rồi! Mau nói gì đi!"

La Nhất Châu giờ phút này chính là bị hạnh phúc làm cho choáng váng, bạn trai đáng yêu như vậy ai mà chịu được?

Cậu duỗi tay đỡ Đường Cửu Châu dậy, vì sô pha nhỏ hạn chế cậu chỉ có thể kéo anh ngồi trên đùi mình.

"Là anh chủ động hôn em, em không độc đoán đúng không."

La Nhất Châu xoa eo Đường Cửu Châu.

Một giây trước Đường Cửu Châu còn cảm thấy "hi sinh vì việc nghĩa" mà bán mình dỗ bạn trai cười, dần dần phát hiện ánh mắt Nhất Châu thay đổi mới ý thức được, "Em không phải cố ý đấy chứ!"

Đường Cửu Châu giờ phút này cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, bởi vì anh chạy không thoát mà đánh cũng không lại.

"Đường đường lại đại học bá thế mà lại thua trong tay em."

La Nhất Châu khẽ cười, hôn lên mặt Đường Cửu Châu.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro