Chương 4: Ngạc nhiên tột độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ai za, các ngươi còn định cầm cuốc của ta đến bao giờ. Mau trả lại, để ta còn đi trồng rau.

Nói rồi Trương đại thẩm giật lại chiếc cuốc, ánh mắt khó hiểu nhìn đám người kia rồi đi vội.

- Mau đi theo! Nhìn qua một chút.

Ba người vội đi theo, chẳng mấy chốc đã thấy Trương đại thẩm đang nhổ cỏ ở ruộng rau.

-Cái kia. . . Đó là rau sao?

Vân lão tổ lại là lại một lần nữa chấn kinh.

-Này chỗ nào là rau dại chứ, đây đều là cực phẩm linh dược a. . .

Vân trang chủ hô hấp dồn dập lên!

Vườn rau xanh của vị đại thẩm này, đơn giản so với toàn bộ Vân gia còn đáng tiền hơn mấy lần! Toàn bộ Vân gia cũng vẻn vẹn có trồng được ba cây cực phẩm linh dược.

Tại cái vườn rau nhỏ này. Thật khiến cho dã tâm của tu chân trở lên dao động. Muốn cướp sạch chỗ rau này mà mang về.

- Đại thẩm, vườn rau này là....

Trương đại thẩm ngẩng đầu lên đáp.

- Là do Tiểu Bảo khai khẩn giúp ta. Giống cũng là do hắn đưa tới trồng. Có sao không?

Lại là Tiểu Lý!

-Tiện tay khai khẩn một khoảng đất, là có thể đem rau cải trắng dưỡng thành cực phẩm linh dược?

-Đây là nói mơ giữa ban ngày đi!

Vân lão tổ rung động, giờ khắc này, hắn có chút hoài nghi, mặc dù dự đoán Lão tổ tông kia đạt đến cảnh giới Sinh Địa cảnh, có thể có thực lực như vậy sao?

-Đại thẩm, này, những cỏ dại này có thể cho ta sao?

Lúc này, Vân trang chủ lại là tiến lên, chỉ tay vào đám cỏ dại mà Trương đại thẩm vừa nhổ.

Trương đại thẩm lại càng kỳ quái, muốn cỏ dại làm gì?

Dùng tới chăn heo sao?

-Ngươi muốn cứ lấy.

Nàng không quan trọng mấy cây cỏ dại này.

Nghe vậy, Vân trang chủ vội vàng đem một nắm lớn cỏ dại thu vào trong túi.

Này nhưng đều là cực phẩm linh dược a.

Nhóm con cháu trẻ tuổi của Vân gia, quá cần những vật này.

Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn đắng chát, gia trang của mình xem như đồ vật trân bảo, tại tiểu sơn thôn này, thật chỉ là một cây cỏ dại ven đường mà thôi. . .

-Để cho ta nếm thử!

Lúc này, lão tổ tông bỗng nhiên nắm lên một cây cỏ, bắt đầu nhai.

-Ừm! Hảo dược, hảo dược! Dược hiệu so ba cây thảo dược ở gia trang ta, còn mạnh hơn!

Hắn miệng đầy tán thưởng!

-Xong, lần này ta gặp phải ba tên thần kinh rồi!

Trương đại thẩm thấy thế, trong lòng lại là sợ hãi, làm sao lại đi ăn cỏ dại chứ? Vội vàng nâng lên cái cuốc, vội vàng chạy.

-Theo ta thấy, lão tổ tông của chúng ta muốn xây dựng một phương cực lạc ở chốn này.

Lão tổ tông đương nhiệm mở miệng!

Vân trang chủ nhịn không được nói:

-Có thể đem cực phẩm linh dược tùy ý làm món ăn. . . Đây ít nhất là Thánh địa cấp thế lực, mới dám làm như thế a?

Vân trang chủ nghe vậy, lại là càng thêm kích động:

-Có lẽ lão tổ, là muốn dựa vào cấm địa này, muốn cho Vân gia trùng hưng.

-Đi, đi gặp lão tổ!

Bọn hắn tiếp tục hướng phía thôn sơn mà tới.

Sau đó trên đường đi, bọn hắn chấn kinh không ngừng!

-Sư tôn, khe nước chỗ này, làm sao cho ta một loại khác cảm giác? Cảm giác bên trong dòng nước lưu động, có linh tính?

-Sư tôn, ngươi xem này thân cây lớn, không biết là người nào trồng, lại có xu thế linh hoá vậy?

-Sư tôn, ngươi xem mũ rộng vành này. . . Ta vì sao cảm giác giống như là một kiện pháp khí?

Trên đường đi, bọn hắn thấy được trong sơn thôn đủ loại các loại vật, Vân trang chủ chấn kinh không ngừng, một mực đặt câu hỏi với lão tổ tông.

Rất nhiều chi tiết, đều có thần diệu đạo vận lưu chuyển!

-Sư tôn, ngươi xem, này phòng đá này, vì sao có cảm giác đại đạo linh khí hài hoà vậy? Tự nhiên hòa hợp, phảng phất thiên sinh địa thành. . . Đây quả thực là một chỗ vô thượng động phủ a!

Khi đi đến trước mặt một ngôi nhà bằng đá bằng phẳng, tất cả đều hướng ánh mắt lên mà quan sát.

-Phòng này Tiểu Bảo  giúp ta xây, tay nghề của hắn khá tốt, chư vị nếu như cần xây nhà , có thể đi tìm Tiểu Bảo.

Một lão già lưng gù cười, Tiểu Bảo thường xuyên giúp bọn hắn một tay, tay nghề lại là vô cùng tốt, nhưng ở bên trong sơn thôn này, chung quy là kiếm không ra được tiền, cho nên hắn mong muốn mượn cơ hội này, cho Tiểu Bảo làm một chút tuyên truyền.

Lão tổ tông, Vân trang chủ cùng Vân Lăng  lại một lần ánh mắt phức tạp.

-Đi, ta nhịn không được, lão tổ tu vi, tất nhiên đã đến một cảnh giới khủng bố, chúng ta là con cháu của Vân gia. Chắc chắn lão tổ sẽ giúp đỡ.

Vân trang chủ không nhịn được nữa. Nhất quyết lôi kéo hai người kia đi cùng mình đến tìm Lão tổ tông kia.

Mà giờ khắc này.

Tiểu Bảo đã đem củi đốt bổ xong, bởi vì trải qua nhiều năm rèn luyện, cho nên hắn cũng không cảm giác được mệt nhọc.

-Tiểu Bảo, không xong, có ba tên ăn mày vừa đến thôn chúng ta.

Lúc này, Trương đại thẩm bỗng nhiên mang theo một đám thôn nhân chạy tới.

-Tên ăn mày?

Tiểu Bảo nghi hoặc.

Trương đại thẩm lập tức đem chuyện vừa rồi nói.

-Bọn họ vừa thấy một cây cuốc, một vườn rau đều lộ ra vẻ thèm khát, liền cỏ dại đều có thể ăn hết. . . Không phải tên ăn mày là cái gì, khẳng định tới thôn chúng ta xin ăn, thế nhưng cô nương kia dáng dấp thật là dễ nhìn. . . Bằng không ngươi cưới nàng ta đi? Lang thang lấy quá cũng đáng thương. . .

Trương đại thẩm nói đến có mũi có mắt.

-Đúng vậy a Tiểu Bảo, những người kia còn vây quanh ta hỏi về ngươi rất nhiều. Có điều ta đều không nói ra. Sợ bọn họ làm phiền tới ngươi.

-Bọn hắn có vấn đề, bọn hắn giống như là xông ngươi tới, ngươi có thể phải cẩn thận a. . .

Tất cả mọi người là dồn dập mở miệng, hảo tâm nhắc nhở.

Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, bọn hắn miêu tả cô nương kia, cùng cáo người tên Vân Lăng trước đó hắn gặp tại Hoả Hồng cốc, có chút giống a. . .

Bất quá hắn cũng không lo lắng, chính mình là một tên nghèo hai bàn tay trắng, đối phương có thể cầu ở mình cái gì?

-Xin hỏi Tiểu tiên sinh, có phải ở trong này không vậy?

Ngay lúc này, một thanh âm vang lên.

Mọi người quay đầu, chỉ thấy Lão tổ tông Vân gia, Vân trang chủ và Vân Lăng, ba người đang trên đường đi tới.

-Tiểu Bảo, liền là bọn hắn!

Trương đại thẩm nhất chỉ.

Tiểu Bảo giương mắt xem xét, nhìn thấy Vân Lăng, không nhịn được cười một tiếng, thật sự là cô nương này a.

Bất quá nhìn qua. . . Không giống như là tên ăn mày a.

-Ông, cha. . . Hắn, hắn liền là vị tiền bối kia.

Vân Lăng thấp giọng mở miệng.

Lão tổ tông đương nhiệm của Vân gia nghe vậy, lập tức hướng phía Tiểu Bảo đánh giá một phiên, nhưng lại hoàn toàn không có phát giác được chút dao động linh khí nào.

Tựa như người bình thường!

Lão tổ tông lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, coi như là cường giả Sinh Địa cảnh, cũng cần phải có khí tức tán dật, người trước mắt này lại giọt nước không lọt, chẳng lẽ còn tại phía trên Sinh địa cảnh? Kết thành Kim đan rồi sao?

Cái này thật là đáng sợ, nhân vật như vậy, tại toàn bộ Thái Bình Thiên Quốc tuyệt đối đều xem như có hạng người có danh tiếng.

-Sư tôn. . . Ngươi xem!

Vân trang chủ lại chỉ về hướng phía "Củi chồng chất" bên cạnh Tiểu Bảo.

Lão tổ tông nhìn lại, trong nháy mắt bọn hắn gắt gao nhìn xem đống "Củi" kia !

-Thật chính là Huyền Hỏa mộc. . . Mà lại có niên đại đều cực cao a. . .

-Bất luận một cây này, lưu lạc tại bên ngoài, đều sẽ khiến cường giả tranh đoạt, tại đây bên trong thôn sơn này, thế mà thật chỉ là củi đốt...

Lão tổ tông đương nhiệm rung động, nhân vật dạng gì, mới có thể coi Huyền Hỏa mộc là củi đốt đốt?

-Sư tôn, thế nào, Hồn Ấn bài có động tĩnh sao?

Vân Trang chủ ngay sau đó đặt câu hỏi.

Vì xác định thân phận lão tổ, bọn hắn trước khi đến, mang đến Hồn Ấn mệnh bài đã từng phong ấn một tia hồn của lão tổ tông, nếu quả thật là lão tổ, như vậy Hồn Ấn bài liền sẽ có phản ứng.

Mặc dù tu giả Sinh Địa cảnh, linh hồn cũng tuyệt đối sẽ không cải biến.

Lão tổ tông cũng là vội vàng tra nhìn thoáng qua, nhưng lập tức vẻ mặt cứng đờ, nói:

-Không có phản ứng.

-Chúng ta. . . Nhận lầm người. . . ?

Vân trang chủ vẻ mặt lập tức hết sức khó coi!

Thất vọng!

Quá thất vọng rồi!

Nếu như Tiểu Bảo thật sự là lão tổ tông đời trước của Vân gia, vậy thật sự b9 j họ sẽ mừng đến phát khóc.

Nhưng bây giờ xem ra, bọn hắn lại có khả năng tìm nhầm người. . .

-Sư tôn, làm sao bây giờ? Chúng ta nhận lầm người. . .

Vân trang chủ dùng thần niệm đặt câu hỏi.

-Có thể, không phải lão tổ, Thần Thủy thạch vì sao lại nhận hắn làm chủ? Hắn làm sao lại đem Thần Thủy thạch cho chúng ta? !

Lão tổ tông không hiểu.

-. . . Sư tôn, theo ta thấy, vị tiền bối này, có phải hay không cùng tổ tiên chúng ta, có cái tình cũ, cho nên đưa tay giúp chúng ta một tay?

Vân trang chủ không xác định nói.

-Rất có thể!

Lão Tông Chủ cũng là có chút hoài nghi nói.

Mà lúc này, Tiểu Bảo đã hướng phía bọn hắn đi tới.

-Ngươi tại sao lại tới? Hai vị này là?

Tiểu Bảo hướng phía Vân lăng hỏi.

Chẳng lẽ là mình cho con bé này một khối bảo thạch, cho nên, nhà bọn họ mong muốn tìm càng nhiều?

Hẳn là dạng này, dù sao, đối phương mặc dù nhìn qua vóc dáng, gương mặt vẫn được, nhưng theo Trương thẩm miêu tả, liền cỏ dại đều ăn, cũng xem như hết sức thảm rồi. . .

Tìm tới bảo thạch, đoán chừng ngày tháng sau này của gã cũng sẽ gặp phiền phức rồi.

Tu giả cũng hết sức thảm a. . .

Tiểu Bảo đại khái có cái phán đoán.

-Tiền bối, cái này. . . Hai vị này la trưởng bối nhà ta, bọn hắn mong muốn tới bái phỏng tiền bối, cho nên ta đường đột tới. . .

Vân Lăng có chút cà lăm khi mở miệng, hiện tại, nàng đối trước mắt vị tiền bối này càng ngày càng kính sợ.

-Được a

Tiểu Bảo:

- Đi chỗ ta ở nói đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuupham