Chương 15 Chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có một bí mật. Một bí mật mà khắp thiên hạ này chỉ có ba người biết.

Tiểu thư nhà ta, võ lâm đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ Nhạc Chính Quần, kỳ thực là một nam nhân. Hết thảy phải nói từ đầu.

Chuyện kể rằng Nhạc Chính thế gia nổi danh giang hồ, mà nguyên nhân Nhạc Chính gia nổi danh, chính là cứ cách ba mươi năm sẽ sinh ra một đứa trẻ đặc biệt – cực âm chi tử [1] trong truyền thuyết.

[1] Đứa con đạt đến đỉnh cao.

Giả như người ấy là nữ, cô nương này sau khi lớn lên sẽ thành hiền thê mà toàn bộ nhân sĩ võ lâm mong muốn —— nàng thanh cao thoát tục, tính tình ôn nhu, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Nếu người ấy là nam, như vậy hậu quả rất lớn —— nam tử này không cần tốn nhiều sức tu luyện võ lâm chí tôn bảo điển 《Lạc Nguyệt tịch》, cũng có thể trở thành người có võ công đệ nhất thiên hạ.

Ngoài ra, còn có một truyền thuyết, cực âm chi tử nếu như thông thạo Lạc Nguyệt tịch, cũng có nghĩa là vô cùng xuất sắc, có thể thông qua con đường nào đó xin quỷ binh của diêm vương.

Hai truyền thuyết đó, đã được nghiệm chứng trong vòng mấy trăm năm trước giang hồ —— Nhạc Chính gia tổng cộng có tám vị cực âm chi tử, năm vị là nữ, không gả cho hoàng thân quốc thích thì gả cho minh chủ võ lâm, cuộc sống về sau hạnh phúc, mà ba vị nam tử khác, cũng đều tu luyện thần công cái thế, làm minh chủ võ lâm.

Đáng tiếc, ba vị minh chủ cuối cùng đều chết trong lúc phồn thịnh, bọn họ bị người gian kẻ xấu làm hại, rơi vào cảnh chết không toàn thây. Rút kinh nghiệm xương máu, Nhạc Chính gia phát thệ, về sau nếu sinh cực âm chi tử, chỉ chừa nữ không lưu nam tử. Cho đến khi cực âm chi tử thứ chín của Nhạc Chính gia – Nhạc Chính Quần được sinh ra.

Bởi vì sợ rằng con trai độc nhất đoản mệnh, Nhạc Chính Quần vừa sinh ra, liền bị gia chủ ôm đi, gia chủ xử lý bà mụ, đối với người bên ngoài nói rằng đó là thiên kim.

Không thể không nói, Nhạc Chính gia chủ là một người vô cùng cẩn thận, hắn giấu mọi người, thậm chí giấu cả thê tử của chính mình.

Nhạc Chính Quần lúc ấy vẫn còn rất nhỏ, lấy lý do dưỡng bệnh đưa vào biệt viện.

Mà năm ta sáu tuổi, bị dưỡng phụ bán vào biệt việt làm nha hoàn với giá hai lạng bạc.

Lúc đầu ta chỉ là nha hoàn giặt quần áo, đại nha hoàn bên người hắn là một thiếu nữ xinh đẹp khéo léo.

Không lâu sau thiếu nữ kia chết không rõ lý do.

Sau đó Nhạc Chính gia lại tuyển một người khác, so với người trước càng thông minh xinh đẹp.

Không quá một năm, thiếu nữ kia cũng không bệnh mà chết.

Nhạc Chính gia tiếp tục đưa người tới, diện mạo càng ngày càng đẹp, càng ngày càng dịu dàng.

Sau cùng đến khi Nhạc Chính Quần mười hai tuổi, có một nha hoàn nói muốn đi trấn trên mua hoa, từ đó không thấy trở về.

Năm ấy ta vừa tròn mười bốn, gia chủ đến biệt viện xử lý án tỳ nữ mất tích, nhìn thấy ta rồi nói:

“Có thể giặt quần áo sáu năm ở Nhạc Chính gia, chính là một nhân tài.”

Vì thế, ta bị điều đi làm nha hoàn thiếp thân của Nhạc Chính Quần.

Không nên coi thường việc giặt quần áo, quần áo cũng sẽ nói ra bí mật của một người.

Ta luôn làm cực kỳ tốt, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không phát hiện.

Còn nhớ rõ ngày ta gặp Nhạc Chính Quần, ta mặc bộ quần áo đẹp nhất, muốn làm cho khuôn mặt gầy gò vàng vọt của mình nhìn đẹp lên một chút. Lại không nghĩ tới, tất cả những gì tươi đẹp tới trước mặt Nhạc Chính Quần, đều biến thành tro bụi.

Trên sạp là một mỹ nhân nằm nghiêng, hắn mặc áo khoác trắng như tuyết, khuôn mặt rung động lòng người, trong phút chốc cả thế giới giống như chỉ còn lại một đôi mắt như hắc diệu thạch [2], ánh sáng lưu chuyển.

[2] Là một loại đá có màu đen, nằm trong nhóm đá thủy tinh thiên nhiên.

“Lần này đổi ngươi tới hầu hạ sao?” Người nằm trên sạp mặt không biểu cảm nhìn ta.

“Đúng vậy, tiểu thư.” Ta sớm biết rõ quy củ của Nhạc Chính gia, ngoan ngoãn quỳ gối hướng hắn dập đầu, “Nô tỳ tên là Trương Chân.”

“Ngươi là người xấu nhất.” Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng.

“Nô tỳ sợ hãi.” Ta co người.

“Chỉ mong ngươi cũng không phải là kẻ ngu nhất.” Hắn thở dài.

“Nô tỳ sẽ cố gắng.” Ta vẫn nằm rạp xuống, không dám ngẩng đầu.

Cứ như vậy, ta làm nha hoàn thiếp thân của Nhạc Chính Quần, từ đó đến giờ đã bốn năm.

Ta dung mạo bình thường, tài nghệ bình thường, tính cách bình thường, ngoại trừ tay chân có chút nhanh nhẹn, cơ bản cũng không có gì đặc biệt.

Thỉnh thoảng các nha hoàn khác sẽ chế nhạo ta, nói Tiểu Chân cô nương đến tột cùng có bản lĩnh gì, vì sao tiểu thư lại bằng lòng lưu ngươi bên người?

Ta cười cười, không nói.

Các nàng không biết, năm ta mười sáu tuổi bị người nhốt vào địa lao, bị một người áo đen bịt mặt cầm kiếm áp vào cổ.

Lúc đó, con chuột vô cùng lớn cắn cắn cổ tay ta, cái lưỡi của rắn hổ mang chúa tê tê ở trên vai ta.

“Nhạc Chính Quần là nam hay nữ?” Người che mặt hỏi ta.

“Tiểu thư là nữ nhân.” Ta cả người thương tích, vô cùng yếu ớt.

“Hỏi lại một lần nữa! Nhạc Chính Quần là nam hay nữ?!” Người che mặt nghiêng tay, trường kiếm đâm vào ngực ta, phốc một tiếng.

“Ngươi hỏi ta một vạn lần, tiểu thư vẫn là nữ nhân. . . . .” Ta đau đến mức nước mắt cũng không chảy được, nghiêng người sắp ngất.

Trước khi mất đi ý thức, ta thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng giam.

“Gia chủ.” Người bịt mặt kính cẩn lên tiếng.

Trên người ta từ đấy lưu lại một vết sẹo thật dài không thể biến mất.

Mà thù lao cho vết sẹo này, đó là ta có thể tiếp tục ở vị trí như hiện tại.

Đời này luôn công bằng.

“Tiểu Chân, ngươi đang làm gì?” Một đôi tay lạnh lẽo che mắt ta.

“Nô tỳ sắp xếp lại thư tình mà các vị công tử đưa cho tiểu thư.” Ta cười khổ, xoay người đối diện với người vừa đến.

Trước mặt là một đôi mắt hắc diệu thạch sáng lấp lánh, đang lẳng lặng nhìn ta.

Hiện tại Nhạc Chính Quần đã mười sáu tuổi, bởi vì gia chủ hàng năm đều cho hắn dùng một loại thuốc đặc biệt, hầu kết của hắn nhìn không rõ, thanh âm cũng vẫn trong trẻo. Hắn càng ngày càng đẹp, đẹp khiến người ta không dám nhìn gần.

Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không có khả năng là nam nhân, cho nên trên giang hồ không ai nghi ngờ hắn, cho nên mỗi ngày ta đều phải hoa mắt một canh giờ, xử lý thư tình mà các anh hùng hào kiệt đưa tới.

Nhạc Chính Quần mặc dù chưa từng để ý các xú hán tử kia, nhưng Nhạc Chính gia không muốn đắc tội với quá nhiều môn phái, cho nên ta phải thay thế hắn, chọn lọc từ ngữ khéo léo trả lời.

“Chẳng lẽ Tiểu Chân cũng thấy ta nên chọn một người để gả?” Nhạc Chính Quần nhìn thư tình màu sắc sặc sỡ đầy bàn, nghiêng đầu nhìn ta một cái —— đòi mạng! Một động tác đơn giản như vậy cũng khiến tim ta đập nhanh, tiểu thư quả là hồng nhan họa thủy!

“Vô luận tiểu thư muốn tuyển chọn hay không, nô tỳ vẫn cảm thấy đúng.” Ta cố gắng che dấu sự thẹn thùng của mình.

“Cho dù ta thật sự gả cho một nam nhân, ngươi cũng thấy đúng sao?” Nhạc Chính Quần mắt híp thành một đường nhỏ.

“Chỉ cần gia chủ đại nhân đồng ý, nhất định là đúng.” Ta gật đầu, vẻ mặt hết sức thành thật.

Nhạc Chính Quần nhìn ta một lúc lâu, chợt nhếch môi cười, quả nhiên là gió xuân thổi trong đêm.

“Tiểu Chân.” Hắn gọi tên ta, tay vòng qua eo ta, đầu nhẹ cọ vào người ta, “Nếu ta gả, ngươi có đi cùng không?”

“Nô tỳ vĩnh viễn ở cạnh tiểu thư.” Ta trả lời như đinh đóng cột.

“A!” Nhạc Chính Quần vùi vào cổ ta thở dài, “Tiểu Chân, ngươi đã mười tám tuổi rồi? Sao còn chưa lập gia đình?”

“Nô tỳ còn chưa gặp được người trong lòng.” Ta bị hắn thổi đến tê dại, giọng nói như nhũn ra.

“Tiểu Chân, thích một người, là như thế nào?” Nhạc Chính Quần rầu rĩ hỏi ta.

“Việc này sao, nô tỳ cũng không biết nói thế nào.” Ta cười dịu dàng, “Có lẽ là vĩnh viễn muốn ở cùng người kia.”

Nhạc Chính Quần không nói gì, chỉ ngửi vạt áo của ta, giống như đang ngủ.

Vài ngày sau khi ta dọn giường cho Nhạc Chính Quần, phát hiện trên khăn trải có một vết ướt.

Trong nháy mắt, ta liền hiểu.

“Tiểu thư tối qua có mộng đẹp?” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn —— tiểu thư nhà ta, cuối cùng trưởng thành.

Nhạc Chính Quần dùng ánh mắt thật phức tạp, oán hận trợn to nhìn ta.

“Đều tại ngươi, hôm qua mang ta đi Ngưng Hương lâu. . . . .” Lông mi hắn cụp xuống, nghiêm khắc lên án ta.

“Tiểu thư làm nô tỳ ngại chết rồi.” Ta cười khanh khách hai tiếng, “Rõ ràng là tiểu thư tò mò, năn nỉ nô tỳ mang tiểu thư đi thanh lâu học tập cử chỉ thần thái của nữ nhân, thế nào, tiểu thư không vừa lòng với thiên kiều bách mị [3] ở đó?

[3] Ngàn kiều diễm, trăm mê người.

“Sao lại không vừa lòng! Chính là quá vừa lòng mới. . . . . .” Nói đến đây liền im bặt, Nhạc Chính Quần lườm ta, bỗng nhiên không nói gì nữa.

“Ai nha, tiểu thư nói với ta, trong mộng rốt cuộc là cô nương nào? Hải Đường? Xuân Lộ? Liên Tâm?” Ta cười hì hì đi tới, khó có dịp bát quái một chút, “Có thể khiến mỹ nhân như tiểu thư động tâm, là ai có bản lĩnh lớn như vậy đây?”

“Là, là Mẫu Đan!” Nhạc Chính Quần đẩy ta ra, mặt đỏ tai hồng, hết sức chật vật.

“Thực là Mẫu Đan sao?” Ta bỗng chốc nghiêm mặt, trong đầu nhanh chóng hiện lên một nữ tử hơn nửa bộ ngực đều lòi ra ngoài. Chậc chậc, nam nhân quả nhiên là động vật thị giác a.

“Tiểu Chân, ngươi thích nam tử như thế nào?”

Lúc này tiểu thư như đang nâng quai hàm xem hoa, lại đột nhiên nhẹ giọng đặt câu hỏi.

“Tất nhiên là dáng người cường tráng tướng mạo đường đường khí vũ hiên ngang.” Ta ngồi một bên thêu hoa, cười tủm tỉm tràn ngập xuân ý, “Tiểu thư nếu giúp nô tỳ tìm chồng, dù sao cũng phải nhớ tiêu chuẩn trên a.”

Nhạc Chính Quần quay đầu hung hăng lườm ta, trong mắt tràn ngập oán khí.

“Lạc Hà sơn trang La trang chủ, gần đây làm việc có chút siêng năng.” Một lúc lâu sau, hắn nhàm chán nói, “Hắn hình như là kiểu ngươi thích?”

Tay run lên, kim châm vào ngón trỏ, một giọt máu to chảy ra.

“La trang chủ rõ ràng tìm đến tiểu thư nha.” Ta cười khanh khách, vẻ mặt vô tội, “Hắn đưa chi phí ăn mặc tới, còn không phải vì có lòng với tiểu thư?”

“Trợn mắt nói lời bịa đặt!” Nhạc Chính Quần phiền chán nhìn ta xoa xoa mí mắt, “Váy đỏ kia vì theo ý ta? Bánh sen ngọt vì hợp ý ta? Diều bươm bướm cũng hợp ý ta?”

Ta lè lưỡi, không dám tiếp lời.
—— Đúng, tiểu thư không thích váy, không thích đồ ngọt, lại càng không thích con diều, những thứ đó đều là ta thích, mà ta cũng không thể chạy tới nói với La trang chủ, tiểu thư thích đao kiếm côn bổng cùng trang phục gọn gàng.

“Ngươi thấy La trang chủ thế nào?” Tiểu thư lại bắt đầu hỏi.

“Hoàn mỹ.” Ta nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Có tiền, có thế, có khí phách nam nhân.”

“Ngươi sao có thể thích kẻ to con hôi hám kia?” Tiểu thư đối với thẩm mỹ của ta cười nhạt, “Toàn thân cao thấp nào có mỹ cảm để nói?”

“Nô tỳ không phải tiểu thư.” Ta cười ha ha, “Nô tỳ không cần mỹ cảm, chỉ cần cảm giác an toàn.”

Tiểu thư nhíu mày.

Ba ngày sau khi đi ngang qua phòng khách, ta thấy hai người đứng sau núi giả ôm nhau, một đen một trắng, một to một gầy, giống như mãnh hổ và hoa tường vi.

Ta trong nháy mắt dại ra, lập tức xoay người rời đi.

Buổi tối hầu hạ tiểu thư thay quần áo, mặt hắn đỏ bừng nhìn ta cười, sóng mắt mênh mông.

“Tiểu Chân, ngươi nói La trang chủ tốt, hiện tại ta đã hiểu rõ.”

Tay của ta ngừng lại một chút.

“Như vậy có người tán tụng cũng không sai.” Tiểu thư nhếch miệng, thập phần hạnh phúc, “Hắn đối với ta quả thật cầu gì được nấy.”

Ta giúp hắn cởi áo khoác, không nói một tiếng.

“Làm sao vậy, thương tâm rồi hả?” Tiểu thư cúi đầu nhìn ta, tươi cười đắc ý, “Hay là ngươi muốn tranh với ta?”

Ý của hắn là nam nhân chỉ nhìn bề ngoài.

“Nô tỳ không dám.” Lời nói của ta vô cùng thuận theo.

“Không có ai coi trọng ngươi, ngươi xấu như vậy, nghĩ tới cũng không muốn.” Hắn cười giễu.

“Nô tỳ không nghĩ tới.” Ta rút trâm ngọc trên đầu hắn, tóc đen mượt như nước tản trên vai, “Nô tỳ vĩnh viễn ở bên người tiểu thư.”

Tiểu thư đắc ý cười.

Ta không nghĩ La trang chủ lại là nam nhân mãnh liệt như vậy.

Chẳng qua chỉ ôm eo nhỏ của tiểu thư, sờ sờ tay ngọc của tiểu thư, hắn liền phái người gióng trống khua chiêng tới cửa cầu hôn.

Lúc gia chủ đến biệt viện, sắc mặt thật không tốt.

“Ngươi hầu hạ như vậy?” Hắn đạp ta một cước, đạp đến mức ta thiếu chút nữa thổ ra lục phủ ngũ tạng.

Tiểu thư ngồi ngay ngắn trên ghế, ngón tay khẽ động.

Ta biết hắn muốn nói giúp ta, ở trong lòng ta cầu khẩn ngàn vạn lần không nên, bởi vì gia chủ sẽ đánh ta thảm hại hơn.

“Không liên quan tới nàng.” Tiểu thư vén tóc ra sau tai, khí định thần nhàn, “Ta rất thích La Hạo Phong.”

Biểu cảm trên mặt gia chủ trong nháy mắt ngưng kết.

Tiểu thư ngẩng đầu, có chút khiêu khích nhìn hắn.

Ta đột nhiên cảm thấy bi ai.

“Có thể lập gia đình.” Một lúc lâu sau, thanh âm nặng nề của gia chủ vang lên, “Chỉ cần ngươi cam đoan hắn sẽ không phát hiện bí mật của ngươi.”

Đây là thỏa hiệp, cũng là uy hiếp.

La Hạo Phong trên giang hồ là người cực kỳ có tiền có thế, nếu cự tuyệt hôn nhân, chỉ sợ Nhạc Chính gia sẽ có không ít phiền toái, mà nếu hôn nhân thành, tiểu thư về sau phải che dấu, đương nhiên cũng không tốt hơn. Làm vợ của một nam nhân, sớm chiều cùng giường cùng gối, đối phương sao có thể không biết giới tính của ngươi?

Ta cho rằng tiểu thư sẽ cười ha ha, nói một câu “Ta sao có thể gả cho hắn!”

Nhưng tiểu thư lại trầm mặc, hơi nhếch môi mỏng.

“Không cần lo lắng về việc viên phòng.” Gia chủ nhìn nhìn tiểu thư, vẻ mặt ôn hòa, “Có thể tắt nến cho tỳ nữ thay thế.”

Khẩu khí của hắn bình thản thờ ơ, giống như sai đầu bếp đi hầm con gà.

Buổi tối theo thường lệ hầu hạ thay quần áo, tiểu thư nhìn ta đang trải giường, đột nhiên hỏi, “Ngươi cảm thấy ta nên gả sao?”

Ta ngừng động tác, xoay người nhìn về phía tiểu thư.

Đương nhiên không thể gả, ta rất muốn nói như vậy —— nhưng thoái thác một La Hạo Phong, cũng sẽ có hàng vạn Trần Hạo Phong Lý Hạo Phong tìm tới cửa, tiểu thư đã đến tuổi gả cưới, chẳng lẽ vì bí mật mà cả đời sống một mình sao?

Nhất định phải là La Hạo Phong, trong mắt mọi người đều là như vậy. “Nếu, nếu La trang chủ có thể hảo hảo yêu thương tiểu thư. . . . .” Ta vâng dạ nói xong, có chút bất đắc dĩ. Tiểu thư không hé răng. “Kỳ thực muốn làm vợ chồng với La trang chủ, cũng không phải không còn cách khác.” Ta nghĩ một chút, nhẹ giọng trấn an. “Từ xưa đến nay, trong lịch sử không thiếu đế vương thích. . . . .” Hai chữ nam sủng này, ta nuốt vào trong bụng không nói.

“Không phải ngươi nghĩ muốn theo ta gả đi?!”

Ánh mắt như hắc diệu thạch của tiểu thư chứa đựng tức giận.

“Ngươi một lòng ái mộ La Hạo Phong kia, cho nên ước gì đi theo ta để làm thiếp, thậm chí thay ta động phòng?!”

Tay hắn bóp chặt cổ ta, từng chữ rét lạnh như từ răng cắn ra. “Tiểu thư tha mạng!” Ta sợ hãi, nước mắt chảy theo hai gò má, “Nô tỳ lẻ loi một mình hơn mười năm, tuổi già cũng hi vọng có nam tử hán để dựa vào!” Bàn tay to rời khỏi cổ họng ta.

Tiểu thư nhìn ta, ngực phập phồng lên xuống, không rõ tâm tình.

“Không được.”

Hắn ấn đầu ta vào trong ngực mình, ôm chặt lấy, bả vai run run.

“Tiểu Chân, ngươi chỉ có thể ở bên ta, ngươi không thể dựa vào người khác, ngươi không thể.”

Đảo mắt ba năm đã qua.

Ta thật già, đã hai hai tuổi, tiểu thư vừa khéo tròn hai mươi.

Hắn trưởng thành ngày càng đẹp, giống như cây anh túc (cây thuốc phiện), khuynh quốc khuynh thành.

Hắn đẹp giống như một giấc mộng dễ vỡ.

Vì thế bí mật của ta lại nhiều thêm một cái.

Năm mười sáu tuổi cuối cùng tiểu thư cũng khéo léo từ chối hôn sự với Lạc Hà sơn trang, hắn nói nếu phải chọn người sống cùng suốt đời, hắn sẽ chỉ chọn ta.

Nhưng chúng ta không thể quang minh chính đại ở cùng nhau, hơn nữa nô tỳ thích nam tử hán khí vũ hiên ngang.

Ta nói vậy với tiểu thư.

Tiểu thư tức giận, hắn xé vạt áo của ta, cắn vào cổ ta một cái, máu liền chảy ra.

“Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế!” Hắn chôn ở vai ta, phẫn uất oán hận.

“Là không tim không phổi.” Ta sửa lại, cố gắng trấn định không kêu đau.

“Phải làm thế nào, phải làm thế nào ngươi mới thích ta?” Hắn thì thào tự nói, thanh âm bất lực. “Tiểu thư, ngươi hãy cường đại lên, cường đại đủ để bảo vệ ta.” Ta vuốt tóc hắn, nhẹ giọng nói.

Từ đó về sau tiểu thư không mải mê sắm vai đệ nhất mỹ nhân nữa, hắn bắt đầu vụng trộm tập võ.

Mỗi ngày luyện võ xong, tiểu thư đều gối trên đùi ta, để ta xoa cho bớt căng thẳng đầu óc.

“Tiểu Chân, ngươi phải chờ ta thành nam tử hán chân chính.”

Đây là câu mà tiểu thư nói nhiều nhất.

Đừng để ta thất vọng a, ta sờ sờ mặt hắn, trong lòng thầm nói.

Cứ như vậy ba năm lại qua, Nhạc Chính Quần rốt cuộc có được võ công tuyệt thế, vì nghiệm chứng thực lực của mình, hắn thậm chí dùng tên “Hùng Bá Thiên” gây chiến khắp nơi.

Tháng tư, hắn làm chưởng môn Côn Luân bị thương, tháng năm, hắn làm trụ trì Thiếu Lâm thương nặng, tháng sáu, ngay cả bang chủ Cái Bang cũng bị hắn đè bẹp dưới chân.

Cơ hồ tháng nào hắn cũng ra ngoài khiêu chiến một lần, sau đó người đầy máu trở về, mang chiến lợi phẩm đến trước mặt ta.

—— Ỷ Thiên kiếm, niệm châu gỗ tử đàn, đả cẩu bổng ngọc bích, mỗi món đều là bảo vật làm dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ, Nhạc Chính Quần dùng chúng trang trí phòng của ta, bài biện khắp nơi đều có thể thấy rõ.

Rốt cuộc có một ngày, hắn mang theo một khối ngọc bội tới cho ta.

“Tiểu Chân, thứ này ta vừa thắng.” Hắn nhìn ta, trong mắt lóe tinh quang.

Tay ta sờ sờ ngọc bội phía trên khắc rồng trắng đang giương nanh múa vuốt, không khỏi líu lưỡi —— đây là lệnh bài minh chủ võ lâm! “Ngươi. . . . . Làm minh chủ võ lâm?” Trong nháy mắt tim ta đập mạnh và loạn nhịp.

Nhạc Chính Quần cười ha ha.

“Ngươi sợ rồi hả?” Ta nghĩ rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không có vẻ mặt này.” Hắn vô cùng vui vẻ.

“Bé ngốc, ta làm sao có thể làm minh chủ võ lâm?” Hắn kéo vai ta qua, ôm ta vào lòng, cằm tựa vào đầu ta.

“Ta đánh thắng minh chủ võ lâm, hắn nói cho ta mượn thứ này chơi vài ngày.” Hắn nhẹ nhàng cọ mặt ta, ánh mắt mang theo sương mù, “Tiểu Chân, bí kíp võ công ta đã luyện xong toàn bộ, về sau không có ai là đối thủ của ta, ta có thể bảo hộ nàng rồi.” “. . . . . Đúng vậy a.” Ta vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu thư còn muốn bí kíp mới gì, nô tỳ. . . . .” Chữ “tìm” còn chưa nói ra, môi đã bị lấp kín. Tiểu thư nói, hắn là nam nhân, hắn muốn ta.

Buổi tối hôm đó, ta liền trao thân cho hắn.

Tối hôm đó đau là ta, nhưng rơi lệ lại là tiểu thư. “Tiểu Chân, nàng rốt cuộc cũng là của ta, một mình ta.”

Hai cánh tay ôm lấy eo ta, Nhạc Chính Quần giam ta trong lòng, không ngừng lặp lại những lời này.

Ta nhìn ánh mắt so với sao còn long lanh hơn của tiểu thư, bỗng nhiên cảm thấy ánh trăng ban đêm thật sự lạnh lẽo, không thể làm thế giới đen tối này ấm áp một chút.

Nếu có thể thổi tắt ánh trăng, để thế giới mãi mãi là đêm, thật tốt biết bao.

Ta không muốn đối mặt với hừng đông.

***

“Có ý gì?”

Nhạc Chính Quần lẳng lặng nhìn ta, sắc mặt lạnh băng.

“Như ngươi chứng kiến, chúng ta muốn thỉnh 'tiểu thư' của Nhạc Chính bang giúp chút việc nhỏ.” La Hạo Phong đi lên phía trước, che trước mặt ta.

“Ta cùng Trương Chân nói chuyện!” Nhạc Chính Quần nổi giận, cuồng loạn vùng dậy.

Bị trói bởi dải lụa làm từ 100 gốc thiên tàm cùng khóa sắt, chớ nói phàm nhân, ngay cả thần tiên cũng không động đậy được. Cho nên dù khí lực hắn mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể tốn nước bọt kêu gào.

“La đại ca, ta đến.”

Ta hướng La Phong Hạo cười, chậm rãi đến trước mặt Nhạc Chính Quần.

“Tiểu thư.”

Ta nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“. . . . . Tiểu Chân, có chuyện gì vậy? Nàng đang chơi đùa thôi, đúng không?”

Nhạc Chính Quần nhìn ta chăm chú, giọng nói bởi vì khẩn trương mà hơi run.

“Đùa không tốt, không nên đùa.”

Trong thanh âm sốt ruột của hắn là một chút cầu xin.

“Thực xin lỗi, tiểu thư.”

Ta thở dài, nghiêm túc nhìn hắn: “Tiểu Chân không thể lại chờ.” “Chờ? Chờ cái gì?”. Hắn trừng lớn mắt phượng nhìn ta, vẻ mặt mê mang. Ta nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ không tỳ vết chuẩn bị sẽ biến mất của hắn, nhưng trong phút chốc lại không biết mở miệng thế nào.

Muốn nói gì sao?

Còn phải giải thích sao?

15 năm, ta chờ suốt 15 năm, chấp niệm đã sớm dung nhập vào cốt nhục, không thể thay đổi nữa rồi.

“Thực xin lỗi, tiểu thư.”

Cho nên ta chỉ khẽ nói một câu, nắm cổ tay hắn, rút đoản kiếm cắt một đao.

Máu đỏ bừng theo da thịt tuyết trắng rơi xuống.

La Hạo Phong nhanh chóng đưa cổ chung (cốc có sâu độc) đã chuẩn bị trước qua, ta nhìn chằm chằm máu chảy vào trong chung, tham lam mà vội vã, cho đến khi đã đầy chén.

Từ đầu tới cuối, Nhạc Chính Quần vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ta chăm chú, giống như con thú bị người ta giẫm lên vết sẹo, khát máu, dữ tợn.

“Ngươi là ma quỷ.” Hắn bỗng nhiên nói.

Ta cẩn thận ôm lấy cổ chung, cười mỉm.

“Bây giờ còn chưa hẳn, rất nhanh sẽ như vậy.”

Dọn xong dụng cụ, theo chỉ dẫn của sách cổ, ta đặt cổ chung vào vào giữa trận pháp, miệng bắt đầu lẩm bẩm, bốn phía liền xuất hiện tiếng gió gào thét.

Niệm xong tất cả chú ngữ, lốc xoáy nhỏ liền xuất hiện trong cổ chung, lốc xoáy càng cuốn càng lớn, dần dần bay lên không trung, màu máu đỏ thẫm tràn ngập.

“Quỷ môn mở, diêm vương đến.” Mắt La Hạo Phong vì hưng phấn mà mở to, “Truyền thuyết là thật! Cực âm chi tử luyện Lạc Nguyệt tịch, quả thực có thể mượn được quỷ binh!”

“Đúng vậy, đương nhiên là thật.” Ta nhìn lốc xoáy kia cười, “Bằng không vì sao ta phải vất vả ẩn núp 15 năm? Bằng không vì sao ta phải trăm phương nghìn kế dụ tiểu thư luyện võ?” Không cần nhìn ta cũng biết, sắc mặc của Nhạc Chính Quần bây giờ còn tái nhợt hơn người chết.

“Bước tiếp theo là gì? Bước tiếp theo phải làm như thế nào?” La Hạo Phong nhìn ta, vẻ mặt nôn nóng, “Bước tiếp theo?” Ta quay đầu nhìn hắn, nhếch miệng, “Bước tiếp theo là hiến tế trái tim của người sống.”

La Hạo Phong còn chưa phản ứng kịp, đoản kiếm của ta đã cắm vào ngực hắn. “Ngươi. . . . . .” Hắn trừng to mắt nhìn ta, giống như nuốt phải ruồi bọ.

Ta thuần thục xé ngực hắn ra, ném trái tim vào trong lốc xoáy. Lốc xoáy lập tức càng ngày càng lớn, cuối cùng ở giữa hiện ra một cửa đồng, đầu trâu mặt ngựa trấn thủ hai bên trái phải. Ta bỗng nhiên có loại cảm xúc không chân thật như nằm mơ, nước mắt nóng chảy ra.

15 năm a, suốt 15 năm, ta đánh cuộc cả thanh xuân, đánh cược tôn nghiêm, đánh cược thân thể, thậm chí. . . . . . đánh cược cả tình cảm.

Hít sâu một hơi, ta nhấc chân đi về phía lốc xoáy.

“Tiểu Chân!” Phía sau truyền đến tiếng hô kinh hoảng của Nhạc Chính Quần.

Ta quay đầu nhìn lại, hắn liều mạng xé rách dây trói, hoàn toàn không để ý cổ tay vẫn đang đổ máu, lụa thiên tàm tuyết trắng đã nhiễm rất nhiều hoa đỏ thắm.

Hai mắt đẫm lệ, ta bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư chật vật như vậy, thật đáng yêu.

“Tiểu thư, thực xin lỗi.” Ta chân thành nói với hắn, “Ta không có cách nào báo đáp ngươi, ta nợ ngươi, cả đời.”

Đây là vĩnh biệt.

Bởi vì vào cánh cửa này, linh hồn ta sẽ bị cầm tù vĩnh viễn.

Điều kiện mượn quỷ binh của diêm vương, trừ bỏ hiến trái tim một người sống, còn có một điều kiện là phải dâng ra linh hồn của chính mình.

Ta không bao giờ có thể trở lại dương gian nữa.

Tiểu thư vĩnh viễn sẽ không biết, nha đầu tầm thường làm bạn với hắn suốt 15 năm, kỳ thực là công chúa nghèo túng đến từ biên giới Nam Cương.

Năm bốn tuổi cả nhà công chúa bị kẻ phản bội diệt môn, chỉ còn bản thân lẻ loi một mình, phiêu bạt khắp nơi chạy tới Trung Nguyên. Nàng muốn trở nên cường đại, nàng muốn báo thù cho phụ mẫu huynh đệ. Nhưng nàng không có gì cả, chỉ có hai bàn tay trắng. Rốt cuộc có một ngày, khi nàng xin cơm nghe thấy truyền thuyết cực âm chi tử mượn quỷ binh của Nhạc Chính gia, công chúa liền lặng lẽ hạ chú chính bản thân.

Chú ngữ ngày một lớn, nàng cũng từng bước tiếp cận ma quỷ. Hiện tại, nàng rốt cuộc cũng trở thành ma quỷ hoàn toàn.

Ta từng bước đi vào trong lốc xoáy, gió bên tai sắc bén gào thét, từng chút gọt sạch da thịt trên người ta. Khoảng cách càng gần, cuối cùng ta cũng sẽ biến thành một bộ xương khô đáng sợ.

Tiểu thư sẽ hận ta vĩnh viễn. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.

Kỳ thực nếu dâng lên trái tim của cực âm chi tử, ta vốn sẽ không phải chịu nỗi khổ lóc thịt này, nhưng ta không nỡ. Bởi vì ta thực có lỗi với hắn, ta hi vọng hắn có thể sống tốt, sống thay cả phần ta.

Gió lạnh thổi trước mặt ta, mũi của ta mất, miệng mất, cuối cùng mắt cũng mất. Không còn nhìn thấy vẻ đẹp của tiểu thư, không còn đuợc ngửi hơi thở thơm mát của hắn, không còn được vụng trộm hôn hắn nữa.

“Tiểu Chân quay lại!”

Đây là thanh âm cuối cùng mà ta được nghe từ nhân gian, tê tâm liệt phế, bi thương dục tuyệt [4]. Ta hạnh phúc nở nụ cười.

[4] Bi thương muốn chết.

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của ngày thanh minh, sương trên cỏ cây, hương thơm sau cơn mưa xông vào mũi ta, tiểu thư cùng ta nắm tay nhau ngồi trên cây.

Hắn hái quả hồng, ta nhạt lên từng quả, cất vào trong túi áo cho hắn.

Đó là lần đầu tiên hắn nói với ta: “Muốn vĩnh viễn đi theo ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro