Chương 242: Lớn lên còn rất đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái liền đến tháng tám. Lâm Thanh Hòa cũng trở về nhà được một thời gian rồi, hai ngày nay thời tiết không được tốt, trời mưa suốt.

Nhưng đối với vụ mùa thì lại vừa vặn tốt, bởi vì gieo hạt mùa hè vừa gieo xong không lâu, hạt đều đang nảy mầm, trời mưa cũng đỡ phải mất công đi tưới nước.

Chu Thanh Bách mấy hôm nay không phải đi làm, Lâm Thanh Hòa lại sắp phải đi lên Bắc Kinh vì sắp vào học kì 2 rồi. Nên hai vợ chồng tính phúc vô cùng(tính phúc: yêu tinh đánh nhau).

"Như thế là đủ rồi." Lâm Thanh Hòa tối hôm nay bị Chu Thanh Bách lăn lộn 3 lần, rốt cuộc nói.

"Mấy ngày nữa là em lại phải đi học rồi." Chu Thanh Bách nói.

Trong giọng của anh nghe được chút điểm ủy khuất nhưng Lâm Thanh Hòa không mềm lòng: "Anh thiếu tới độ này hả? Khó có được hai ngày nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng, anh lại đem toàn bộ tinh lực xuất trên người em."

Chu Thanh Bách liền nghe lời cô, không tiếp tục nữa. Lâm Thanh Hòa lúc này mới thở dài, thật là, vừa trở về hiếm lạ mấy ngày thì cô còn hiểu được, nhưng cô về cũng đã lâu rồi, anh vẫn còn ngày nào cũng nháo mấy lần không ngừng. Thực sự thì cô cũng rất thích việc này, nhưng cô cũng muốn anh chú ý thân thể a.

Cô thì không sao vì cả ngày cô cũng không phải làm việc nặng nhọc gì, nhưng anh ngày nào cũng đều phải ra ruộng làm việc, cái này thực sự không thể cùng nhau so sánh được.

Chu Thanh Bách cũng không cảm thấy mệt, thực ra anh còn cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng vợ anh vì lo lắng cho anh nên suy nghĩ hơi nhiều, bất quá anh cũng không dám cùng cô đối nghịch.

Không phải xuất công, trong nhà thức ăn một ngày ba bữa, Lâm Thanh Hòa nấu đầy đủ cả sắc hương vị, ngoài ra cô còn hấp bánh mè, hoặc là bánh đậu phộng để mọi người ăn vặt.

"Mẹ, mấy ngày nữa mẹ đi rồi, trong nhà sẽ không có đồ ăn ngon như này nữa." Vừa ăn bánh đậu phộng, Tam Oa vừa cảm khái nói.

"Bà nội sẽ không làm bánh cho chúng con ăn vặt." Nhị Oa cũng nói.

Hai anh em bọn họ từ sau khi Lâm Thanh Hòa trở về, chính là béo lên khá nhiều, ngày nào cũng được ăn uống sung túc, dinh dưỡng đầy đủ, làm sao có thể không béo lên?

Không chỉ hai đứa nhỏ, từ sau khi cô trở về, Chu Thanh Bách khí sắc cũng tốt lên rất nhiều. Dù ban đêm vẫn cần cù cày cấy, nhưng là hiển nhiên cũng được bồi bổ không ít.

Lâm Thanh Hòa nói: "Chờ các con lớn lên rồi thi đỗ Bắc Đại, đến lúc đó liền có thể qua bên kia hưởng phúc, anh mấy đứa ở bên kia vui đến quên cả trời đất, đều không nghĩ sẽ trở lại, các con chính mình phải tự nhìn, cảm nhận và cố gắng nhé."

Nhị Oa Tam Oa liền mắng Đại Oa không nghĩa khí, đi Bắc Kinh thế nhưng đều không nghĩ trở về! Sau đó lại đặc biệt hâm mộ Đại Oa.

Tuy rằng dạo này mẹ Chu làm đồ ăn hương vị có chút giống đồ ăn Lâm Thanh Hòa làm, nhưng sữa bò vẫn tiếp tục mua, mỗi ngày hai bình, Nhị Oa Tam Oa đều mỗi người một bình. Hiện tại Tam Oa cũng không kháng cự việc uống sữa bò nữa. Hai anh em năm nay đều cao lên một chút, không nhiều lắm, dù vẫn chưa thể cao bằng Đại Oa.

Đại Oa mới mười bốn tuổi nhưng giống như đang ở thời kì phát triển chiều cao, chỉ qua 1 học kì mà Đại Oa đã cao đến 1 mét 8.

Lâm Thanh Hòa có chút lo lắng, thế này có chút quá cao, nếu vẫn còn cao lên nữa, về sau muốn tìm con dâu nhỏ thì có chút khó.

Lâm Thanh Hòa sẽ khai giảng vào tháng chín, nhưng 25 tháng 8 cô liền phải đi rồi, cũng chính là cô còn có thể ở nhà hơn 20 ngày nữa thôi.

Thời gian còn lại cũng không ngắn, nhưng lúc Lâm Thanh Hòa thu thập đồ vật để đi, tâm trạng của Chu Thanh Bách vô cùng u oán, thời gian tại sao lại trôi nhanh như thế.

"Nghỉ đông em sẽ lập tức trở về, ngoan, anh đi về đi." Lâm Thanh Hòa nói.

"Nếu được nghỉ thì sớm một chút trở về, cái gì cũng không cần mua." Chu Thanh Bách nói.

"Em biết." Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Sau khi vẫy tay tạm biệt anh, Lâm Thanh Hòa liền lên xe.

Thời điểm Chu Thanh Bách trở về nhà, cả người đều cảm thấy mệt mỏi cùng mất mát, nhưng anh cũng thật nhanh vực dậy tinh thần.

Hiện tại còn chưa tới thời điểm, tóm lại sau này sẽ không cần luôn như vậy cùng Lâm Thanh Hòa chia xa.

Lâm Thanh Hòa đi mấy ngày xe mới tới Bắc Kinh.

Vừa trở về liền nhìn thấy Chu Khải (tên của Đại Oa) đen như một người Châu Phi chính gốc, cô ngây ra một lúc, nói: "Con đây là làm những gì mà có thể đen đến mức này?"

"Con đi dạo khắp nơi." Chu Khải cười nói.

Nghỉ hè lần này, hắn đi dạo hết toàn bộ Bắc Kinh, bởi vì hắn là sinh viên Bắc Đại nên không có người kiểm tra và làm khó hắn.

"Con cũng không chê mệt đến hoảng." Lâm Thanh Hòa tức giận nói.

"Mẹ, ông bà nội, cha và các em có khỏe không?" Chu Khải hỏi.

"Đều khỏe." Lâm Thanh Hòa nói: "Lần này con không về, ông bà nội cứ nhắc con mãi, năm nay nghỉ đông con nên về nhà."

"Nghỉ đông con cũng không tính toán trở về, con muốn ở lại để nhìn xem Bắc Kinh bên này một năm là như thế nào." Chu Khải nói.

"Tiểu tử thúi mới lại đây học mấy ngày, liền quên luôn tổ tông có phải hay không?" Lâm Thanh Hòa véo lỗ tai Đại Oa, trừng mắt nói.

"Mẹ, Mẹ, con lớn như vậy, mẹ cho con chút mặt mũi đi, đây là trên đường cái đấy." Chu Khải bị đau, vội vàng nói.

"Năm nay con phải cùng mẹ trở về, sang năm con có về hay không thì mẹ mặc kệ con." Lâm Thanh Hòa lúc này mới buông hắn ra, nói, sau đó cùng bốn phía người qua đường cười cười: "Mọi người đừng hiểu lầm, tiểu tử thúi nhà tôi không nghe lời nên tôi giáo huấn nó chút thôi."

"Nhìn em vẫn con trẻ như vậy, không nghĩ tới con trai lại lớn như thế" Một bác gái liền cười nói.

"Em kết hôn sớm thôi, hơn nữa đừng nhìn tên tiểu tử thúi này cao lớn, nó mới mười bốn tuổi đấy." Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Mới mười bốn tuổi? Thế mà đã cao như thế này!." Một bác gái khác nói.

"Chỉ được mỗi cái cao lớn thôi, con lại chính là một thằng ngốc." Lâm Thanh Hòa khiêm tốn nói.

"Thắng ngốc gì chứ? Con là sinh viên Bắc Đại đấy!" Chu Khải nói.

"Sinh viên Bắc Đại á? Tiểu tử thật có tiền đồ." Một cái khác đại gia nói.

"Con cũng chỉ bình thường thôi ạ, mẹ con còn lợi hại hơn con nhiều, mẹ con cũng là sinh viên Bắc Đại, lại luôn nhận được học bổng." Chu Khải cười nói.

Vì thế hai mẹ con liền một khối khiêm tốn, một hồi lâu mới từ này đàn nhiệt tình bác trai bác gái trung thoát thân ra tới, sau đó lôi kéo Chu Khải đi, vừa đi vừa nói: "Có nghe hay không, năm nay phải trở về, sang năm con muốn làm gì mẹ cũng mặc kệ con."

"Vâng con biết rồi, sang năm con lại ở lại." Chu Khải gật đầu.

"Con như bây giờ, bạn học kia không có ghét bỏ con à?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không có, sao lại ghét bỏ con? chúng con đều là nam mà." Chu Khải liền nói.

"Mẹ lo lắng bố mẹ bạn học của con cho rằng con là học sinh hư." Lâm Thanh Hòa nói.

"Nào có, mẹ bạn ấy rất thích con đấy, mỗi lần con đến, bác ấy đều đặc biệt làm thêm đồ ăn, bạn học của con còn tỏ ra ghen tị với con a." Chu Khải nói.

"Bạn học của con trong nhà có em gái không?" Lâm Thanh Hòa liền cười.

"Có, lớn lên còn rất đẹp." Chu Khải gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro