Chương 241:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chào chị Mai, Lâm Thanh Hòa lại đạp xe về nhà.

Cô mua thịt ba chỉ để làm thịt kho tàu, cô muốn vỗ béo cho Chu Thanh Bách, anh thực sự là gầy đi không ít, nhìn anh gầy như vậy cô thấy rất đau lòng.

Lúc này bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cũng không sớm nữa. Dù sao Lâm Thanh Hòa sau khi trở về cũng không có việc gì để làm, nên cô có thể chuyên tâm làm đồ ăn để vỗ béo người đàn ông của mình.

Năm nay trong nhà nuôi không ít gà, nhưng lại không nuôi lợn, chuồng nuôi lợn đều bị bà Chu làm thành chuồng gà.

Nuôi lợn thì không được tự ý nuôi mà phải xin phép thôn xã, nhưng nuôi gà thì tất cả đều là của nhà mình, nên bà Chu tất nhiên sẽ muốn nuôi gà.

Hơn nữa vườn rau dưa củ quả sau nhà cũng không ít, nếu ăn không hết, trực tiếp băm cho gà ăn là được, căn bản cũng không lãng phí lương thực.

Lâm Thanh Hòa không quản nhiều những thứ này nữa, trưa nay cô muốn làm màn thầu, thịt kho tàu, đậu đũa xào, dưa chuột xào, cùng với một bát canh xương sườn rong biển.

Lâm Thanh Hòa đang nấu cơm thì thím Thái sang chơi. Trên tay bà còn mang theo một rổ cây đậu, bà vừa nhặt vừa cùng Lâm Thanh Hòa nói chút chuyện phiếm, mãi cho đến bây giờ, thím Thái vẫn muốn đem cháu gái của mình gả cho Đại Oa. Nếu Đại Oa không được thì Nhị Oa cũng không sao. Cả 2 đứa trẻ này bà đều hài lòng.

Lâm Thanh Hòa vừa vội vàng nấu nướng vừa tám chuyện với thím Thái. Khi thím Thái hỏi cô về Đại Oa, Lâm Thanh Hòa cũng ăn ngay nói thật, lần này Đại Oa không về cùng cô.

Sau khi thím Thái đi về, hai chị Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc lại tới chơi, mỗi người đều xách theo một rổ trứng gà.

"Hai chị đến chơi là được rồi, lại còn mang nhiều trứng gà đến đây làm gì? Sau nhà em cũng nuôi rất nhiều gà, trứng gà đều ăn không hết nên chỗ này em không lấy đâu. Đợi lát nữa về hai chị phải mang về đấy." Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ trứng gà vẫn rất quý, hai chị ấy mang nhiều trứng qua như thế chứng tỏ cũng phải tiết kiệm không ít.

Nhưng hai người Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc đều để lại trứng gà, nhất định không chịu mang về.

Lâm Thanh Hòa cũng không có cách nào khác, lúc chập tối cô đành phải đi xe đạp, đem trứng gà trả về. Sau đó lại cho mỗi nhà thêm một khúc xương sườn.

Nhà các chị ấy đều không dễ dàng gì, nhiều trứng gà như vậy cô không thể nhận, nếu nhận thì khi ăn cô cũng sẽ không thoải mái vì phần nhân tình này cũng không nhỏ. Cho nên cô nhận tâm ý là được.

Buổi tối, Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Thanh Bách đi bơi.

"Anh bơi đi, em nhìn anh." Lâm Thanh Hòa nới với Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách cười nói: "Để anh mang em bơi ra xa."

Lâm Thanh Hòa chăm chú nhìn người đàn ông của mình, rồi cô bất ngờ hôn anh, Chu Thanh Bách trong lòng kích động. Hai vợ chồng liền mặc cho lửa tình bùng lên, Sau khi xong việc, Lâm Thanh Hòa cúi đầu vừa cười vừa nhìn Chu Thanh Bách mặc lại quần cộc. Chu Thanh Bách hơi xấu hổi ho khan, rồi anh mang cô cùng bơi ra xa.

Khả năng bơi lội của Chu Thanh Bách rất tốt, mang theo Lâm Thanh Hòa hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà Lâm Thanh Hòa cũng không muốn phiền anh nhiều nên cô bơi ra xa một chút liền quay lại. Rồi cô để Chu Thanh Bách tự mình bơi đi.

Sau khi chơi đủ rồi, hai vợ chồng mới về nhà, bởi vì là ban đêm, cũng không có ai, cho nên Lâm Thanh Hòa liền nắm tay Chu Thanh Bách.

Hai vợ chồng về nhà, lại tắm rửa 1 lần nữa rồi mới về phòng ngủ.

Tối hôm qua vì quá nhớ nhau nên Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách vừa gặp đã là yêu tinh đánh nhau cả đêm, cũng không kịp tâm sự nói chuyện gì cả. Vì vậy hôm nay cả hai vợ chồng muốn nói thật nhiều chuyện.

"Ở bên kia em đã quen chưa?" Chu Thanh Bách ôm Lâm Thanh Hòa nói.

"Ừ em quen rồi. Ngày nào cũng giống nhau nên cũng không có gì." Lâm Thanh Hòa nói.

"Em cũng gầy đi." Chu Thanh Bách nói.

"Bây giờ anh mới phát hiện?" Lâm Thanh Hòa liền cười, véo véo cằm anh, nói.

"Anh lúc nào cũng nhớ em." Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

Từ sau khi từ biệt, anh liền nhớ, trước kia lúc tham gia quân ngũ, anh thật không có cảm giác nhớ nhung gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái khi không ở nhà.

Nhưng sau khi xuất ngũ, anh vẫn luôn ở cùng cô, mọi việc đều do cô tự tay chăm sóc anh. Cho nên sau khi cô đi học anh cảm thấy không quen.

Anh càng không quen ăn cơm của mẹ Chu nấu. Sau khi đã ăn cơm của vợ anh nấu thì ăn cơm của mẹ Chu không khác gì ăn cỏ.

Đương nhiên anh là sẽ không nói ra những lời này, mấy lời như này là Tam Oa nói.

Nhưng ăn cũng không quan trọng lắm, chuyện quan trọng là mỗi tối khi đi ngủ, anh đều phải ngủ 1 mình. Nhiều đêm, anh đều là mơ thấy cô, anh cũng đặc biệt muốn xin nghỉ để đi thăm cô.

Nhưng một lần đi về tốn quá nhiều thời gian, sẽ ảnh hưởng tới công việc nên anh đều cố gắng chịu đựng.

"Em cũng nhớ anh, nên khi được nghỉ, em liền lập tức về mà, những người khác đều ở lại trường để học tập chứ không về đâu." Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách nhìn cô, lúc này cô trở về có rất nhiều thay đổi, bây giờ cô giống như một cô gái thành phố. Nhưng là anh có thể cảm nhận được, vợ của anh là một người đặc biệt, vợ anh không khinh thường anh là một tên đàn ông nông thôn quê mùa cục mịch. Cô vẫn luôn quan tâm, để ý anh. Chỉ cần như vậy thôi là anh đã thỏa mãn lắm rồi.

Chu Thanh Bách trở mình đè lên người Lâm Thanh Hòa.

"Anh ban ngày làm việc mệt mỏi như thế, giờ vẫn còn sức hả?" Lâm Thanh Hòa nhẹ giọng nói.

Biết vợ đã bật đèn xanh, anh liền không tự chủ được mà tiến hành yêu tinh đánh nhau lần 2.

"Thanh Bách, năm nay anh đừng nhận thầu đất nhiều như vậy nữa, về sau khi chúng ta dọn lên Bắc Kinh, nếu ở riêng thành 2 nơi để sinh hoạt, em không chịu được." Lâm Thanh Hòa lười nhác được Chu Thanh Bách ôm trong ngực, nói.

Vì cô đi học ở xa nên anh rất nhớ cô, cứ có thời gian rảnh rỗi là anh lại không nhịn được nhớ cô quay quắt. Nên anh muốn nhận thật nhiều việc, khiến chính mình bận rộn đến mức không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa.

"Được." Chu Thanh Bách trả lời.

Anh cũng không chịu được, quá giết người, anh vốn không phải người đa sầu đa cảm như thế, nhưng anh rất nhớ cô. Nếu là sau này cuộc sống cứ cách xa nhau như vậy, anh cũng không thể chịu đựng được.

Sáng sớm hôm sau, nhân viên giao sữa mang sữa bò đến.

Lâm Thanh Hòa mua thêm hai bình để cho Chu Thanh Bách uống. Sau đó cô làm màn thầu, dưa chuột xào, trứng gà ốp thành bữa sáng.

Lúc này trở về, cô muốn nuôi người đàn ông của mình thành một nam tử chắc nịch mới được.

Mẹ Chu có thói quen sống tiết kiệm, nên cô thấy cũng không trông cậy vào bà được.

"Lần này mẹ về, mặt cha lúc nào cũng cười dễ chịu." Nhị Oa ăn xong cơm sáng, muốn chuẩn bị đi học bù, nói.

"Con thật nhiều chuyện." Lâm Thanh Hòa trừng con một cái.

"Anh hai nói đúng đó, mẹ, trong lòng cha, mấy đứa chúng con đều không quan trọng bằng mẹ." Tam Oa cũng thở dài nói.

Lúc Chu Thanh Bách vác cuốc cùng cha Chu ra ngoài, trong mắt anh đều lấp lánh ý cười.

Dù con trai có tức giận thì anh vẫn rất vui vì cô đã về, cô lại ở bên anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro