Chương 244: Nhặt được một món hời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Khải tuy rằng làm cho mọi chuyện hơi ầm ĩ, nhưng biện pháp này đúng là dùng rất tốt. Những sinh viên mới tất cả đều biết Lâm Thanh Hòa là người đã có gia đình, không những vậy còn có con trai lớn học cùng trường với cô.

Các bạn cùng lớp với Chu Khải cười to không ngừng: "Tiểu tử cậu đúng là thiên tài, dùng đến cả biện pháp như vậy để bảo vệ mẹ, nhưng mà cậu không sợ bị mẹ cậu đánh à?"

"Cười cái gì mà cười, mẹ tớ có muốn đuổi cũng đuổi không kịp." Chu Khải nói.

Chuyện này bây giờ hắn sẽ không làm ầm ĩ lên nữa, nhưng hắn sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm. Nếu là ai lại dám không biết nặng nhẹ theo đuổi mẹ hắn để xem hắn thu thập tên đó thế nào!

Chu Khải làm việc này trường học cũng biết, nhưng mấy lãnh đạo đều cười mà cho qua, mới mười bốn tuổi, nhìn thấy mẹ mình bị cả một nhóm người theo đuổi thì làm sao mà không nóng này cho được. Dùng biện pháp như vậy cảnh cáo cũng là chuyện quá bình thường.

Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, thế nhưng Trần Tuyết còn ngầm hỏi cô: "Cậu học thức như vậy, cứ như vậy kết hôn, cậu không cảm thấy quá đáng tiếc sao?"

Trần Tuyết biết dù nhìn Lâm Thanh Hòa giống như người thành phố, tiếng Anh nói chuẩn khẩu âm lại thực lưu loát, nhưng nhà chồng của Lâm Thanh Hòa cũng là ở nông thôn, chồng cô cũng chỉ là người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Trần Tuyết nhìn thấy Lâm Thanh Hòa dáng người xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, lại có tri thức, tính cách cũng không tồi, nhưng tư tưởng của Lâm Thanh Hòa thì cô ta lại rất không tán đồng.

Giống như đợt nghỉ hè, Lâm Thanh Hòa không ở lại tiếp tục học tập, thế nhưng lại về quê thăm chồng con. Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Mấu chốt là Vương Lệ thế nhưng cũng làm như thế.

Mấy người này không biết cơ hội học tập trước mắt có bao nhiêu quý giá ư? Cơ hội như vậy về sau không biết còn có hay không, không giành giật từng giây từng phút để vươn lên, thế nhưng còn có tâm tình nhớ thương tên đàn ông nông thôn cục mịch. Về sau nếu phát triển tốt, muốn dạng đàn ông ưu tú như thế nào mà chẳng có?

Lâm Thanh Hòa cũng không nghĩ tới Trần Tuyết lại cùng cô nói chuyện, cô cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, Lâm Thanh Hòa nói: "Có cái gì đáng tiếc, hôn nhân của tôi rất tốt."

Người đàn ông của cô rất chung thủy, lại là người rất có trách nhiệm, ở cùng Chu Thanh Bách cô luôn luôn có cảm giác an toàn.

Làm một nữ nhân, quan trọng nhất chính là cái gì? Có lẽ trước kia Lâm Thanh Hòa sẽ cảm thấy sự nghiệp là thứ quan trọng nhất.

Nhưng hiện tại cô đang chìm trong tình yêu nên cái nhìn của Lâm Thanh Hòa cũng thay đổi, cô cảm thấy tìm được một người đàn ông phù hợp để sống cùng suốt quãng đời còn lại cũng thập phần quan trọng. Cùng sự nghiệp đặt ở cùng vị trí, cả hai đều không thể thiếu.

Chu Thanh Bách tuy rằng sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô, nhưng Lâm Thanh Hòa chính là thích anh, cô nhìn anh chỗ nào cũng tốt. Có 1 người đàn ông như vậy làm chồng Lâm Thanh Hòa thực thỏa mãn.

Không những vậy cô còn có 3 con trai, mỗi đứa đều khỏe mạnh trưởng thành, tuy rằng đôi khi cũng có rắc rối, cũng khó chơi, lại không thể tống cổ ngay đi được, thỉnh thoảng cô còn phải theo chân bọn nó đấu trí đấu dũng, nhưng lúc nào Lâm Thanh Hòa cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Cho nên Lâm Thanh Hòa cùng Trần Tuyết không cùng tư tưởng không thể chung đường.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hòa nói về gia đình nhỏ với dáng vẻ rất hạnh phúc, mãn nguyện, Trần Tuyết cảm thấy cay đôi mắt. Gả cho một anh nông dân thì có cái gì hạnh phúc mà nói, đối với mấy người nông dân ấy thì ăn no chính là việc hạnh phúc nhất trên đời. Trừ cái này ra căn bản không có thời gian để lo nghĩ cho cái khác.

Trần Tuyết tuyệt đối không nổi chịu cuộc hôn nhân như vậy, cho nên năm nay nghỉ đông cũng không muốn trở về.

Lâm Thanh Hòa tuy rằng không cùng Trần Tuyết tiếp tục nói chuyện, nhìn biểu tình cô ta nhìn cô như nhìn đứa ngốc, Lâm Thanh Hòa cũng lười phản ứng lại.

Lâm Thanh Hòa không biết Trần Tuyết sở dĩ đi qua cùng cô nói chuyện bởi vì Lâm Thanh Hòa nói tiếng Anh thật sự quá tốt. Một mạch lưu loát phát biểu bằng tiếng Anh quả thực khiến mọi người kinh diễm.

Chính là không nghĩ tới còn chưa kịp thân cận, nhìn thấy Lâm Thanh Hòa như vậy Trần Tuyết liền biết có cố gắng cũng không được, không cùng chí hướng, không cùng quan điểm khó có thể trở thành bạn bè.

Lâm Thanh Hòa cũng không hiếm lạ. Cô còn có thể không biết Trần Tuyết có ý tứ gì sao. Cô ta học kỳ 1 có thể nói là còn có chút cố kỵ, nhưng là học kỳ này một chút cố kỵ đều không có liền trực tiếp cùng một sinh viên khoa vật lý bên kia qua lại. Hai người không ít đi công viên dạo, những người khác có biết hay không thì không rõ ràng lắm, nhưng ở trong ký túc xá này chuyện đó cũng không phải cái gì bí mật. Mà tên sinh viên khoa vật lý kia cũng là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, tuổi không nhỏ lại đã có gia đình.

Cả hai người này đều suy đồi đạo đức, những người khác còn chưa biết rõ thực hư nên mới chưa đồn thổi ra chuyện lớn gì.

Nhưng những việc này Lâm Thanh Hòa cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến cô, cô biết cũng coi như không biết.

Đến tháng 11, chồng của Vương Lệ dẫn theo con trai đến thăm Vương Lệ.

Vương Lệ cao hứng đến mất ngủ mấy ngày, sau đó cô xin nghỉ để cùng chồng và con trai đi chơi đây đó, sau hai ngày chồng con Vương Lệ lại phải trở về.

Lâm Thanh Hòa có điểm hâm mộ, nói: "Chồng tớ anh ấy cũng không có lại đây xem tớ sống thế nào."

"Đi một chuyến cũng không dễ dàng gì, năm nay tớ không trở về ăn tết cho nên anh ấy mới dẫn con trai đến thăm tớ." Vương Lệ nói.

"Cậu không quay về ăn tết?" Lâm Thanh Hòa không khỏi nói.

"Ừ không về, tớ muốn cố gắng nỗ lực học tập, người chậm chạp như tớ cần phải bắt đầu sớm." Vương Lệ cười nói.

Lâm Thanh Hòa biết là Vương Lệ khiêm tốn, có thể thi đậu Bắc Đại, làm gì có ai chậm chạp đâu?

Nhưng Lâm Thanh Hòa năm nay vẫn muốn trở về.

Lâm Thanh Hòa hôm nay được nghỉ phép, cô liền ra bên ngoài đi dạo một vòng, cũng là muốn nhìn xem có vật gì tốt để mua hay không.

Năm nay là năm 78, tiểu cương thôn bên kia sẽ bắt đầu nhận thầu đất.

Không đúng......

Lâm Thanh Hòa đi dạo xung quanh, cô nghĩ tới, hình như cô nhớ sai thời gian rồi!

Năm nay tiểu cương thôn bên kia sẽ bắt đầu làm, nhưng là còn chưa có mở rộng a, hoàn toàn mở rộng chế độ gia đình nhận thầu liên sản hình như là năm 81, 82 thì phải?

Lâm Thanh Hòa ảo não gõ gõ đầu, cô còn luôn nói với Chu Thanh Bách năm nay muốn nhận thầu đất. Cũng may Thanh Bách nhà cô là người kín miệng, khi cô nói vài chuyện tương lai, anh tuyệt đối không nói cho người thứ 3 biết. Năm nay, khi về cô sẽ nhận lỗi với anh. Vừa nghĩ Lâm Thanh Hòa vừa bắt đầu dạo ở hẻm nhỏ.

Bởi vì thi đại học lại được khôi phục, cho nên bây giờ Bắc Kinh thật là nghênh đón mùa xuân giống nhau.

Lâm Thanh Hòa là người to gan. Bất luận sống ở thời đại nào cũng không thiếu người to gan. Cô xem xét đã lâu, lúc này mới xem xét đến chợ đen ở Bắc Kinh. Không sai, cô chính là tới chợ đen để mua vàng. Hiện tại trên thị trường vàng không thể lưu thông được nên giá cả rất rẻ, nhưng khi giao dịch cũng rất nguy hiểm. Nhưng sau này vàng sẽ càng ngày càng có giá trị nên dù nguy hiểm cô cũng phải phải tích lũy nhiều một chút.

Lâm Thanh Hòa biết chuyện tương lai chính là nhặt được một món hời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro