Chương 245: Bà thông gia tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng người ở Bắc Kinh cũng thuộc dạng lọc lõi, chợ đen tuy có nhiều vàng nhưng giá lại hơi cao.

Lâm Thanh Hòa vốn nghĩ hôm nay sẽ có thu hoạch không nhỏ, nhưng giá hơi cao nên cô trực tiếp liền không mua.

Dù sao cô đã mua được mấy khối ngọc, tỉ lệ ngọc đều là hàng loại 1.

"Cô không cần vàng?" Người nọ liền nói.

"Không cần, giá cao như vậy, ông để lại bán cho người khác đi." Lâm Thanh Hòa không khách khí nói.

"Thế cô có muốn mua tranh chữ không? Bây giờ cô mua, về sau khẳng định sẽ đặc biệt đáng giá." Người nọ nói.

"Ha hả, là rất đáng giá, nhà tôi mùa đông không có củi đốt, liền dùng tranh chữ đốt để sưởi ấm chắc." Lâm Thanh Hòa thuận miệng đáp một câu.

Người nọ giữ lại mấy thứ này cũng không dùng được, vàng còn có chút đáng giá, nhưng tranh chữ gì đó, thật là một chút cũng không đáng bao nhiêu tiền.

"Nếu cô muốn mua vàng, tôi có một chút, tổng cộng 200 đồng cô có muốn lấy không?" Người này vừa nhìn Lâm Thanh Hòa vừa ra giá.

"Một trăm." Lâm Thanh Hòa ép giá.

Cuối cùng cô dùng 150 đồng mua được một cái vòng tay vàng cùng một cái nhẫn, còn có hai bức tranh chữ, cũng không biết là năm bao nhiêu nhưng nhìn có chút khá cũ.

Cô thừa dịp xung quanh không có ai, liền thu vào trong không gian.

Sau đó cô liền rời chợ đen, những đồ vật khác cô cũng không muốn xem, bởi vì đều là những vật quý đáng tiền nên rất dễ có lừa gạt, có hàng giả.

Dù Lâm Thanh Hòa hiện tại không mua gì thêm thì cô cũng không lo lắng vì số tiền của cô trong không gian cũng không nhỏ.

Chờ đến thập niên 80, đến lúc đó cô sẽ kiếm được thật nhiều tiền.

Chỉ cần lưu lại một ít tiền vốn là được, những năm gần đây cô bán lương thực cùng thịt lợn cũng kiếm được kha khá.

Lúc Lâm Thanh Hòa trở về, Chu Khải liền tới tìm cô, còn mang cho cô một hộp đồ ăn. Đây là canh bồ câu, hắn nhờ mẹ của bạn học nấu sau đó trả tiền cho bác ấy. Một nửa để lại ăn, còn một nửa mang lại cho cô uống.

Lâm Thanh Hòa cảm động nói: "Mẹ sẽ uống hết."

Sau đó cô liền đem canh bồ câu uống hết, còn thịt bồ câu thì cô đưa Chu Khải ăn, cô vốn không thích ăn thịt này.

"Mẹ gầy quá, vẫn phải ăn nhiều một chút mới tốt, về sau mỗi cuối tuần con đều sẽ đưa canh cho mẹ." Chu Khải nói.

"Con có tiền?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Cô cho con trai bao nhiêu tiền cô biết, nó làm sao có nhiều tiền mua canh như vậy được.

"Con cùng bạn học đi làm thêm, có thể lấy tiền công." Chu Khải nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Không thể trì hoãn việc học."

"Sẽ không, chúng con đều học xong mới đi, mẹ yên tâm." Chu Khải nói.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới gật đầu, sau đó cho Chu Khải một ít tiền rồi đuổi hắn trở về.

Tấm lòng của con trai, cô muốn tiếp tục nhận, nhưng cũng không thể vì vậy mà khiến hắn lo lắng về chuyện tiền bạc, cô vẫn muốn con trai mình có chút tiền tiêu vặt mới tốt.

Bất quá Chu Khải thật sự từ hôm nay khởi, một tuần luôn sẽ mua một loại canh cho Lâm Thanh Hòa uống để bồi bổ. Hoặc là canh gà, hoặc là canh cá gì đó.

Vương Lệ hâm mộ cực kỳ: "Con trai cậu hiếu thuận quá."

"Cậu chỉ nhìn thấy nó hiếu thuận mình, trước kia khi còn nhỏ nó là chúa gây chuyện đấy." Lâm Thanh Hòa ngoài miệng oán giận, nhưng là trên mặt lại là vui vẻ không thể che giấu: "Bất quá tên tiểu tử thúi này hiện tại xem như là đã trưởng thành, biết suy nghĩ hơn."

Vương Lệ cũng vừa cười vừa hâm mộ không ngừng.

Mẹ bạn học của Chu Khải cũng rất hâm mộ Lâm Thanh Hòa có cậu con trai hiếu thảo đáng đồng tiền bát gạo như vậy.

Mẹ bạn học của Chu Khải họ Ông. Bà Ông liền cùng chồng nói đến chuyện này: "Đứa nhỏ này thật là không có điểm gì để chê, mỗi tuần nó đều mua chút đồ lại đây, nhờ tôi giúp hầm canh bổ thân thể cho mẹ, tôi nuôi được 2 đứa con trai cùng 2 đứa con gái, nhưng không đứa nào tri kỉ giống như nó."

Không những vậy lại còn thực hiểu chuyện, tôi đưa toàn bộ canh hầm cho nó, nó sẽ để lại một nửa, nếu tôi đưa nó 1 nửa thì nó lại chỉ lấy nước canh để mang đi.

"Tuổi này có thể vào đại học, khẳng định được gia đình giáo dục rất tốt." Ông Ông liền nói.

Ông Ông cũng biết Chu Khải, là bạn học của con trai, thường xuyên đến nhà ông chơi, Chu Khải cũng là một đứa ưu tú.

"Trong lòng ông không có ý gì à?" Bà Ông nhỏ giọng nói.

"Ý gì?" Ông Ông thật đúng là không suy nghĩ gì nhiều, cũng chỉ là bạn học của con trai thôi, không có gì ghê gớm.

Tuy rằng Chu Khải không kém, bất quá hai con trai của ông cũng rất ưu tú a.

Con trai lớn hiện giờ đang tham gia quân ngũ, đã là lớp trưởng, sau này có thể lên làm bài trưởng.

Còn con trai út, hiện giờ là sinh viên Bắc Đại cho nên Ông Ông cảm thấy, thật không có gì phải hâm mộ người khác.

"Thật là đầu gỗ, Tiểu Khải tốt như vậy, ông cũng không nghĩ tới để cho nó làm con rể nhà chúng ta?" Bà Ông nhìn chồng nói.

"Bà nghĩ xa như thế làm gì?" Ông Ông nghe vậy, liền tức giận nhìn vợ.

Chúng nó còn nhỏ như thế, mới mười bốn tuổi, mà tuổi kết hôn là mười tám tuổi cơ mà, còn những mấy năm nữa, ai mà biết trong mấy năm này chuyện gì có thể xảy ra.

"Xa gì mà xa, trước kia ông mười ba tuổi đã biết cho tôi bánh bột bắp" Bà Ông nói.

Ông Ông ho khan, nói: "Việc của nha đầu Mỹ Gia bà đừng động vào, nếu là chúng nó có tâm tư thì để cho chúng nó tự nhiên phát triển, chúng ta nếu cứ xen vào, không cẩn thận lại biến khéo thành vụng."

"Ông không phản đối chuyện này đúng không?" Bà Ông hôm nay cùng chồng nói chuyện này, cũng không phải là muốn con gái bảo bối cùng bạn học của con trai ngay lập tức thành hôn, chính là bà muốn hỏi một chút ý kiến mà thôi.

"Nhìn Chu Khải là người không tồi, nhưng trong nhà nó thế nào chúng ta đã biết gì đâu." Ông Ông nói.

Chu Khải mới mười bốn tuổi mà đã cao to đẹp trai lại có học thức, thật đúng là hạc giữa bầy gà. Hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy từ nhỏ được giáo dục rất tốt, cho nên ông cũng không có gì để phản đối.

Nhưng mà chuyện kết hôn này cũng không phải chỉ là chuyện của hai người trẻ, còn phải xem xét cả hai bên gia đình mới được.

"Tôi nghe Gia Đống nói, mẹ Chu Khải là người rất sảng khoái, hơn nữa tiếng Anh đặc biệt lợi hại, là người giỏi nhất khoa tiếng Anh." Bà Ông nói.

Sau đó lại cảm thấy không đủ tự tin, việc kết hôn này nếu thành, bà thông gia tương lai chính là thực sự có điểm lợi hại a.

Dù gia đình bà có hộ khẩu Bắc Kinh, nhưng người ta cũng là sinh viên Bắc Đại, muốn đổi hộ khẩu thì cũng không phải việc gì khó.

"Hiện tại còn chưa đâu vào đâu, bà đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu muốn nhìn một chút thì tìm một hôm đưa đồ cho Gia Đống, thuận tiện đi xem xem thế nào." Ông Ông nói.

Ông cảm thấy vợ mình cứ suy nghĩ đâu đâu như vậy cũng thật là vớ vẩn, nhưng lời này ông cũng không dám nói ra, bằng không đêm nay đừng hòng ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro