Chương 246: Đến thành phố Hải mua hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Ông thật sự rất muốn nhìn một chút xem Lâm Thanh Hòa là người thế nào, có dễ ở chung không. Nhưng vừa đi một chuyến lại thành toi công vì giữa tháng 11, Lâm Thanh Hòa đại biểu cho trường học, cùng một số sinh viên khác phải đi qua thành phố Hải.

Nghe nói là qua đấy để giao lưu học hỏi, sau khi giao lưu thì sẽ có thời gian tự do hoạt động. Nhưng toàn bộ chi phí ăn ở, đi lại để qua thành phố Hải đều do trường chi trả. Lúc nghe được chuyện này, Lâm Thanh Hòa không nói hai lời liền tỏ vẻ nguyện ý vì trường học cống hiến sức mình.

Cho nên bà Ông tới thật không đúng lúc. Nhưng bà vừa nghe nói mẹ của Chu Khải trực tiếp đại biểu cho Bắc Đại đi đến Hải Đại bên kia tham gia hội giao lưu, trong lòng bà cũng vô cùng bội phục.

Không trách có thể sinh hạ một đứa con như Chu Khải.

Nhưng mà hiện tại Bà Ông cũng không muốn để lộ ra tâm tư của mình, chỉ có Ông Ông biết, cho dù là con trai hay con gái bà cũng không để lộ ra chút tiếng gió nào.

Nhưng cũng bởi vì có tâm tư này nên khi Chu Khải đến nhà, bà Ông đối xử với Chu Khải không khác gì với con trai mình. Thỉnh thoảng Ông Quốc Lương còn càu nhàu rằng bà không phải là mẹ của hắn mà là mẹ Chu Khải mới đúng vì đôi khi bà Ông còn đối xử với Chu Khải còn tốt hơn cả với Ông Quốc Lương.

Lâm Thanh Hòa cũng không biết chính con trai mình bị người nhìn trúng muốn nhận làm con rể, cô sau khi tham gia hội giao lưu xong, liền tự mình đi dạo loanh quanh để xem xét một chút.

Thành phố Hải chính là nơi thập phần phát đạt, ở chợ bên này, Lâm Thanh Hòa có thể thấy được rất nhiều đồ vật kiểu dáng mới. Đồng hồ, khăn quàng cổ, găng tay, cùng với tơ lụa, có nhiều loại ở huyện thành bên kia đều không bán. Hoặc là nói, những đồ vật như này chỉ cần vừa xuất hiện đã được người ta tranh nhau mua hết rồi. Cho nên Lâm Thanh Hòa sẽ không khách khí mà điên cuồng muốn mua sắm.

Người bán hàng nhìn thấy cô khí chất hơn người, vừa hỏi thế nhưng là sinh viên Bắc Đại tới Hải Đại bên này giao lưu, tức khắc ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hòa liền khác biệt.

Lâm Thanh Hòa cũng không có ý định muốn khoe khoang, nhưng thời buổi này chính là như vậy, cô không khoe khoang một chút, người ta sẽ lấy lỗ mũi nhìn cô vì vậy cô cũng chẳng còn biện pháp nào khác cả.

"Lần này đến đây là cơ hội khó có được nên tôi muốn mua nhiều một chút, nhưng mà tôi không có phiếu công nghiệp." Lâm Thanh Hòa đem thẻ sinh viên Bắc Đại ra cho người bán hàng nhìn qua một chút rồi tiếc nuối nói.

"Dạo này ở đây không có phiếu công nghiệp vẫn có thể mua hàng. Chỉ sợ cô không có tiền thôi" Người bán hàng lập tức liền nói.

"Thật ạ? Thật là tốt quá." Lâm Thanh Hòa liền không khách khí nói.

"Vậy cô đến đây từ từ xem đi." Người bán hàng nói.

Người bán hàng vừa giới thiệu đồ vật cho Lâm Thanh Hòa vừa hỏi thăm về chút chuyện bên Bắc Kinh.

Lâm Thanh Hòa cũng không keo kiệt, cô vui vẻ nói cho cô ấy biết vài chuyện, nhưng cô cũng không nói tất cả mà vẫn giữ lại một ít.

Khi chọn được loại vải ưng ý tại cửa hàng, Lâm Thanh Hòa mua luôn 2 sấp vải đẹp. Sau khi trả tiền, cô lại tìm chỗ không có người, để đồ vào trong không gian, sau đó lại quay lại tìm người bán hàng vừa nãy.

"Ta còn tưởng rằng cô không đến nữa chứ." Người bán hàng cười nói.

"Sao có thể, những đồ khác tôi còn chưa mua mà, đồ vật ở đây so với chỗ chúng tôi còn rẻ hơn vài phần, kiểu dáng cũng rất đẹp." Lâm Thanh Hòa khen tặng một câu.

"Này đó đều là đồ mới về, cũng là kiểu dáng mới nhất, bán rất chạy, cô muốn loại nào thì tự chọn đi nhé." Người bán hàng liền nói.

Gặp được một sinh viên Bắc Đại sinh, đặc biệt lại còn nghe được khá nhiều chuyện ở Bắc Kinh, cũng đã đủ để cô mang đi khoe khoang với người khác.

Lâm Thanh Hòa mua không ít đồ vật linh tinh. Cô chọn chủ yếu là bao tay cùng khăn quàng cổ: "Khó có dịp lại đây một chuyến, trong nhà tôi thân thích nhiều, nên muốn mua nhiều chút để tặng."

Người bán hàng vừa tính tiền vừa nói: "Cô có muốn xem đồng hồ nữa không? Đều là hàng mới, kiểu dáng rất đẹp."

Lâm Thanh Hòa mua nhiều như vậy người bán hàng rất vui, thật không hổ là người bên Bắc Kinh, cũng thật có tiền, này vừa mua là mua cả một đống lớn.

Lâm Thanh Hòa liền xem một chút, sau đó cô mua hai chiếc đồng hồ nữ và 3 chiếc đồng hồ nam.

Sau khi mua mấy thứ đồ này thật là tốn của cô không ít tiền, chỉ là mấy chiếc đồng hồ, vậy mà đã tiêu đến gần 700 đồng.

Một chiếc đồng hồ hơn một trăm đồng, nếu lấy về sau đó đi đến chợ đen ở huyện thành bên kia một chiếc có thể bán hơn 200 đồng, chỉ một cái đã có thể kiếm được một trăm đồng tiền lãi, đúng là làm giàu không khó.

Đương nhiên những chiếc đồng hồ này là hàng mới nhất không những vậy lại có phong cách châu Âu, mang đi ra ngoài tuyệt đối có mặt mũi, bằng không người khác dù nhìn thấy cũng sẽ không muốn mua.

Lâm Thanh Hòa cũng nghĩ khó lại đây một chuyến, đặc biệt là thành phố Hải bên này đồng hồ không cần phiếu công nghiệp, nhưng lại không được mua quá nhiều, vì vậy Lâm Thanh Hòa liền không mua nhiều một loại hàng mà mua nhiều loại hàng hơn. Lúc này cô không chỉ mua mấy chiếc đồng hồ, cô còn mua quạt điện, cùng với radio. Ở thời điểm này, những thứ này đều là đồ quý giá, có giá trị cao.

Lâm Thanh Hòa biết chế độ tem phiếu này sẽ sớm bị đào thảo, nhưng cô cũng không nghĩ tới ở thành phố Hải đã bắt đầu không cần tem phiếu cũng có thể mua được mấy thứ này.

Cũng thật không hổ là ma đô, phát triển thật là nhanh.

Lâm Thanh Hòa cũng không mua nhiều, mấy thứ này cũng không sai biệt lắm, không nên gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa chỗ đồ cô mua, nếu mang đến chợ đen bên kia cũng đã có chút lãi không nhỏ rồi.

Sau đó Lâm Thanh Hòa không trì hoãn nhiều, ngày hôm sau, liền cùng những người khác ngồi xe về Bắc Kinh.

Lúc trở về, Lâm Thanh Hòa liền cho Chu Khải một cái đồng hồ.

Chu Khải cực kì ngạc nhiên: "Mẹ, cái này cho con thật ạ?"

"Con không muốn?" Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Khải nói.

"Muốn, đương nhiên muốn rồi, mẹ, mẹ thật tốt!" Chu Khải cao hứng nhảy cẫng lên.

Đồng hồ a, hắn chính là tâm tâm niệm niệm muốn một chiếc, bất quá không nghĩ tới mẹ thế nhưng lại mua cho hắn.

"Được rồi, nên làm gì thì làm gì đi, giữa tháng sau được nghỉ thì cùng mẹ trở về nhà một chuyến" Lâm Thanh Hòa dặn dò nói.

"Vâng." Chu Khải gật đầu liên tục, hỏi: "Mẹ, đây là đồ ở thành phố Hải ạ??"

"Đúng, đây là loại mới nhất, một chiếc những 250 đồng, đắt gần chết." Lâm Thanh Hòa khoác lác nói.

Chu Khải ngây ra một lúc: "Mẹ, sao mẹ lại mua cho con đồ quý như vậy? Mẹ mua cho con cái nào tầm 100 đồng là được rồi." Một trăm đồng cũng đã rất quý rồi.

"Khó có cơ hội mới mua được một chiếc, con cứ dùng đi." Lâm Thanh Hòa không đổi sắc mặt lòe con trai mình, sau đó cô liền mặc kệ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro