Chương 247: Chó cắn người thì không sủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Hòa mang về không ít đồ vật. Nhưng những đồ vật này cô không tính toán bán ở Bắc Kinh, ở bên này cô không quen thuộc là thứ nhất, thứ hai là người ở đây quá khôn khéo.

Cô định mang về quê, vì ở đấy mấy người trẻ tuổi cũng rất thích đồ ở thành phố lớn. Cho nên nếu mang về quê ở trong thành bán nhất định sẽ được hoan nghênh.

Lúc này đây việc đi thành phố Hải giao lưu thực thành công, nên cô sau khi hoàn mỹ giao tiếp nhiệm vụ, Lâm Thanh Hòa liền lại quay về cuộc sống chăm chỉ học tập.

Nhưng đầu tháng 11, trong ký túc xá đột nhiên xảy ra một việc không nhỏ. Trần Tuyết bị té ngã mà sinh non.

Thời gian này thời tiết rất lạnh, tuyết rơi cũng không ít, Trần Tuyết đi đường bị trơn trượt nên bị ngã mạnh.

Vốn dĩ mọi người cũng không cảm thấy gì, nhưng một người trong số chị em tốt chơi cùng Trần Tuyết đã gả chồng, có kinh nghiệm lại nói đây là đẻ non. Việc này làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến không thể ngậm miệng lại được.

Lâm Thanh Hòa nghe xong nhưng cô không hề ngạc nhiên chút nào. Cô đã từng nhìn thấy Trần Tuyết qua lại cùng một sinh viên nam khác, hai người đó quan hệ vừa nhìn liền biết không đơn giản. Dù sao đây cũng là việc nhà người khác, Lâm Thanh Hòa cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng Vương Lệ cùng mấy cô gái cùng phòng, sau khi biết được việc này quả thực bị chấn kinh rồi.

Đặc biệt là Vương Lệ: "Trời ạ, tớ quả thực không thể tin được cô ta lại có thể làm ra loại sự tình này, cô ta định không cần chồng cùng mấy đứa nhỏ nữa hay sao?"

"Cậu đừng quản nhiều như vậy." Lâm Thanh Hòa liền nói.

"Tớ cũng không nghĩ quản, nhưng tớ cùng loại người này ở một chỗ cảm thấy không thể chấp nhận được!" Vương Lệ buồn bực nói.

Trước kia cũng chính chỉ cảm thấy Trần Tuyết nhân phẩm không tốt, có chút kiêu căng, nhưng Vương Lệ cảm thấy mấy cái này cũng không quan trọng gì. Cô không thích thì không chơi cùng cô ta là được.

Nhưng mà mới học đại học được một năm, thế nhưng cô ta liền làm ra loại sự tình này, Vương Lệ thật sự là không có biện pháp tiếp thu.

Trong ký túc xá phát sinh loại sự tình này, Lâm Thanh Hòa cũng cảm thấy không chấp nhận nổi: "Hiện tại chúng ta có muốn đổi ký túc xá cũng không được."

Vương Lệ cũng biết muốn đổi kí túc xá là việc không có khả năng, cô cắn răng nói: "Thật là người không biết xấu hổ!"

Vương Lệ chỉ ngầm nói vài câu oán giận cùng Lâm Thanh Hòa, nhưng vài người khác trong ký túc xá lại nói rõ ràng ra.

"Trong kí túc xá, thỉnh thoảng chúng ta có mẫu thuẫn xích mích mà cãi nhau cũng bình thường, nhưng không nghĩ tới thế nhưng còn có loại người kinh tởm này, tôi không muốn cùng loại người này ở cùng một ký túc xá!"Lời này rõ ràng muốn đuổi Trần Tuyết đi rồi.

"Tớ cũng không muốn ở cùng cô ta, quả thực là quá không biết xấu hổ, cô ta còn chưa gả cho người ta, lại làm ra loại sự tình này đúng là đem thể diện của nữa nhân chúng ta đều ném hết." Một người khác cũng hát đệm theo.

"Cái gì mà chưa gả, chẳng lẽ cậu không biết sao, hiện tại bên ngoài đều nói cô ta trước kia xuống nông thôn đã gả rồi, hơn nữa còn có sinh 1 trai 1 gái rồi cơ!" Một cô gái khác nhao nhao nói.

"Này, cái này càng không biết xấu hổ!" Mọi người thi nhau mắng: "Cô ta thật không biết xấu hổ!"

"Mấy người các cô dám nói thêm câu nữa thử xem!" Trần Tuyết nằm ở trên giường tức giận, sắc mặt trắng bệch nói.

Vương Lệ trực tiếp tham gia cùng mọi người, nàng thật sự không thể chịu được Trần Tuyết: "Thế nào, cô dám làm còn sợ người ta nói sao, chính mình không tự ái không tự trọng, cô cấm được ai!"

"Đúng thế, trong ký túc xá mọi người ai cũng không nghĩ cũng có một mẩu cứt chuột sống cùng!"

"Loại người này nên đuổi đi, phẩm đức như vậy cũng quá được chính, thẩm sao?"

Lúc này cho dù là thi vào đại học, chính là kia cũng là muốn quá chính, thẩm mới có thể, quá không được liền tính thi đậu, kia cũng phải nhận mệnh chọn phân làm việc đi.

Ký túc xá ồn ào nhốn nháo, Lâm Thanh Hòa từ đầu đến cuối một câu cũng không nói. Nhưng là thái độ của cô cũng rõ ràng, cô cùng Trần Tuyết cũng không hợp, đặc biệt là sự việc này cô cũng không chấp nhận nổi.

Với những người khác quan hệ không tốt cũng không xấu, thỉnh thoảng có nói cùng nhau vài câu nhưng cũng không thân thiết gì.

Duy độc đến phiên Trần Tuyết thời điểm, trước nay đều là muốn người thúc giục làm.

Một lúc sau, Vương Mỹ người có quan hệ tốt nhất cùng Trần Tuyết đã trở lại.

Cùng những người khác, cho dù là thời điểm mắng chửi lại, Trần Tuyết đều là vẻ mặt cười lạnh cùng châm chọc, nhưng bây giờ khi nhìn Vương Mỹ, ánh mắt của Trần Tuyết giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Mỹ.

Nhìn trong mắt Trần Tuyết ngập tràn hận ý, Vương Mỹ có chút sợ, nói: "Trần Tuyết, cậu...... cậu sao lại nhìn tớ như vậy?"

"Chó cắn thì không sủa, tôi hôm nay xem như nhìn rõ loại tiện nhân như cô!" Trần Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

Chuyện của cô chỉ có Vương Mỹ mới biết toàn bộ, nháo thành như bây giờ, Vương Mỹ chính là đầu sỏ gây tội!

Vương Mỹ nói: "Tớ thực sự không muốn nói chuyện gì của cậu ra, chỉ là lúc tớ giúp cậu vứt đồ, bị người khác nhìn thấy, ép hỏi, tớ lúc này mới không thể không nói."

"Tiện nhân!" Trần Tuyết vừa dứt lời liền xông vào đánh cô ta.

Tự nhiên chính là một phen gà bay chó sủa.

Chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu là ở đời sau thì cũng không có chuyện gì bởi vì sau này tư tưởng càng ngày càng thoáng. Nhưng ở thời điểm những năm 78 này thì thực sự là một việc lớn.

Trần Tuyết cùng bạn học nam kia sẽ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu mà ai ai cũng sẽ nhắc đến. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hai người đó thế nhưng quyết chí không thay đổi, còn không có chút ý định chia tay.

Hơn nữa còn ảo não vì đứa bé kia không có duyên phận theo chân bọn họ.

Việc này sau khi Lâm Thanh Hòa nghe được, cô quả thực là bị loại người cực phẩm này ác hàn đến không nói lên lời. Bất quá cô cũng không rảnh để quản nhiều như vậy.

Bởi vì đến cuối tháng 12, thời tiết thực sự quá lạnh a. Vừa khô vừa lạnh, thời điểm Chu Khải mang canh đến, Lâm Thanh Hòa lại hỏi: "Ban đêm con ở đấy có lạnh không? Chăn có đủ ấm không?"

"Chăn rất ấm, mẹ yên tâm, mẹ thì sao?" Chu Khải hỏi.

Cái chăn của Chu Khải là chăn sáu cân, ở phía dưới còn có đệm lót cũng rất dày, hơn nữa hắn lại là một người khỏe mạnh cường tráng, cho nên hắn cũng không cảm thấy lạnh gì.

Nhưng ở cùng phòng của Chu Khải có một anh chàng trong nhà quá nghèo, chăn bông cũ nát nên thường xuyên bị đông lạnh, nhưng Chu Khải cũng không dám cho ngủ cùng, bởi vì tên đó tiết kiệm đến mức không thèm tắm rửa.

Chu Khải dù là mùa đông nhưng do bị Lâm Thanh Hòa giáo dục từ nhỏ đã thành thói quen ngày nào cũng phải tắm rửa. Vì vậy nếu cùng một người không tắm rửa ngủ cùng một giường thì hắn không thể chịu đựng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro