Chương 248: Về nhà nghỉ đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Hòa bên này tất nhiên cũng ấm áp, chăn của cô cùng con trai đã chuẩn bị từ sớm nên không bị đông lạnh.

Hôm nay Chu Khải tới là để đưa canh gà đen cho cô uống. Canh gà mùi thơm ngào ngạt, Lâm Thanh Hòa uống xong rồi hỏi: "Như vậy có thể hay không quá phiền toái mẹ bạn học của con?"

"Sẽ không, dì Ông là người rất tốt, lần trước con qua nhà, dì ấy biết con chưa ăn cơm liền nấu cho con một chén mì." Chu Khải nói.

Cho nên hắn rất thích qua nhà Ông Quốc Lương chơi, bất quá hắn cũng không phải người không hiểu chuyện, nên thỉnh thoảng sẽ xách theo một chút quà qua đó.

"Lần trước Ông dì còn đến trường đưa chút đồ cho Ông Quốc Lương , lúc đấy dì ấy còn nói muốn gặp người có thể dạy được 1 đứa con trai ưu tú như con. Haha." Chu Khải cười nói.

Lâm Thanh Hòa trong lòng nghĩ, chuyện này có đến 99% là nàng đoán đúng rồi. Người ta để ý con trai lớn nhà nàng, muốn hắn trở thành con rể đây mà.

Hỏi: "Chuyện đấy xảy ra lúc nào?"

"Lần trước khi mẹ đi thành phố Hải tham gia hội giao lưu." Chu Khải cười nói.

"Mẹ có mang về một cái khăn quàng cổ, đặc biệt thích hợp cho người tầm tuổi của mẹ, nếu con rảnh thì liền thay mẹ mang cho dì ấy, liền nói mẹ từ thành phố Hải mang về, hy vọng dì ấy đừng ghét bỏ." Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó liền từ trong không gian cầm một cái khăn quàng cổ kiểu dáng mới nhất ra.

"Mẹ, cái khăn này đẹp quá, mẹ để lại dùng đi." Chu Khải nói.

Màu đỏ rực này mặc dù đang là trào lưu rất được yêu thích nhưng cô lại thích màu nhã nhặn nên không có ý định dùng nó. Lâm Thanh Hòa còn cảm thấy khăn quàng cổ cô tự dệt còn đẹp hơn.

"Con luôn luôn phiền dì ấy hầm canh cho mẹ, nhà chúng ta cũng không giàu có gì nên cái khăn này không nhiều không ít, vừa đúng là tâm ý của mẹ, con cứ đưa cái này cho dì ấy." Lâm Thanh Hòa nói như vậy.

Bà Ông sau khi nhận được khăn quàng cổ thì đặc biệt vui vẻ. Mùa đông bà rất thích dùng khăn quàng cổ, bà vốn có 1 cái nhưng nó cũng đã cũ. Dạo này bà đang muốn mua một cái mới nhưng cố gắng nhịn để đến Tết mua một thể.

Nhưng không nghĩ tới mẹ của Chu Khải lại tặng cho bà một cái khăn đẹp như vậy.

"Cái này đẹp quá, tôi không dám nhận a." Bà Ông nói.

Ông Ông nhìn ra được vợ mình rất thích, cho nên liền nói: "Nhận lấy đi, lúc nào Chu Khải đến, bà làm cho hắn nhiều thêm mấy món ngon là được."

"Cái này thật ngại quá. Haha." Bà Ông cười nói.

"Bà còn có suy nghĩ để Chu Khải làm con rể cơ mà. Bà thông gia tương lai đưa cho bà một cái khăn quàng cổ, bà ngại gì mà ngại?" Ông ba ba chế nhạo nói.

Bà Ông cười đánh nhẹ chồng một cái, nói: "Tôi thấy mẹ Chu Khải hẳn không phải là người khó ở chung."

"Bà yên tâm đi, người ta học hành giỏi như thế, không phải là người không rõ lý lẽ." Ông Ông nói, tâm nói chuyện bà nên lo lắng, là Chu Khải cùng con gái rốt cuộc có thể hay không đi đến một khối, ông thấy hai người trên cơ bản không có ý gì với nhau. Nhưng ông không nói điều này với vợ mình, phụ nữ luôn thích nằm mơ ảo tưởng.

Sau khi Lâm Thanh Hòa tặng cái khăn quàng cổ thì liền không quan tâm nữa, nhưng nàng có nghe Chu Khải nói được ăn mấy bữa tiệc lớn ở nhà bạn học.

Đến cuối tháng 12, thời tiết lạnh như băng, đặc biệt ở ký túc xá còn không có máy móc gì để sưởi ấm. Biện pháp duy nhất là uống nước ấm để ấm người, nhưng uống nhiều nước ấm lại liên tục phải đi WC.

Lâm Thanh Hòa cũng bị lạnh đến không chịu nổi, hận không thể lúc nào cũng ở trên giường.

Hiện tại trong ký túc xá chỉ có năm người, Trần Tuyết dọn đi rồi.

Nhưng những việc này Lâm Thanh Hòa không có hứng thú gì, còn có một tuần nữa là được nghỉ, cô chỉ ước gì thời gian trôi nhanh một chút để cô trở về. Trên đường về vất vả mấy ngày cũng không sao, lần này trở về cô có thể ở đến tận mùng 10 tháng giêng mới phải quay lại khai giảng.

Hiện tại trường học có thể nói là càng ngày càng quy củ hơn, tất cả mọi quy định thưởng phạt đều được công bố. Hơn nữa trường học cũng rất cổ vũ sinh viên lưu lại tiếp tục học tập, bởi vì cơ hội này thật sự là quá khó có được.

Phụ đạo viên của Lâm Thanh Hòa là một phụ nữ trung niên, cô ấy thực hy vọng Lâm Thanh Hòa lưu lại, bởi vì đặc biệt xem trọng Lâm Thanh Hòa, thậm chí còn cùng Lâm Thanh Hòa đề cập qua về việc sau này lưu lại trường làm giáo viên.

Lâm Thanh Hòa cũng nói với cô ấy, nếu có cơ hội, nàng nguyện ý lưu lại làm giáo viên. Nếu được làm giáo viên cô có thể hoàn toàn đem việc chuyển hộ khẩu của cả nhà giải quyết êm đẹp.

Nhưng việc lưu lại trường để học tập này, Lâm Thanh Hòa liền lắc đầu cự tuyệt: "Người trong nhà đều còn đang chờ, nói tốt phải đi về."

"Vậy em trở về cũng được nhưng tuyệt đối không được để tiếng Anh của em kém đi." Phụ đạo viên liền dặn dò nói.

"Vâng, em sẽ chăm chỉ luyện tập." Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Phụ đạo viên lúc này mới không nói thêm gì nữa.

Giữa tháng 12, Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Khải ngồi 4 ngày xe lửa để về nhà.

"Chúng ta được nghỉ 25 ngày, mất 8 ngày chuẩn bị đồ đạc và đi xe lửa, tổng cộng cũng có thể ở nhà 17 ngày." Chu Khải nói.

"Liền tính đãi một ngày, kia cũng đến trở về đợi." Lâm Thanh Hòa giáo huấn nói.

Chu Khải kỳ thật cũng không kháng cự trở về, đây chính là quê quán, có gì mà phải kháng cự. Hơn nữa Chu Khải cũng rất nhớ cha và bọn nhóc ở quê, cả ông nội bà nội nữa.

Chu Khải đã cao hơn 1 mét 8, khoảng 1 mét 83, thật cao kinh người, vốn dĩ Lâm Thanh Hòa còn cảm thấy lo lắng, nhưng dạo này thấy con trai không còn cao lên nhiều nữa cô liền yên tâm trở lại.

Hai mẹ con từ Bắc Kinh một đường bôn ba trở về, mãi cho đến huyện thành mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng đã hơn 7 giờ, cũng không còn sớm nhưng hai mẹ con vẫn muốn đi về nhà ngay.

"Đã trễ thế này rồi chị còn muốn chạy trở về làm gì, cứ ở lại nhà em một đêm đã." Chu Hiểu Mai không đáp ứng, nói.

"Chị...chị tư...... ở..ở lại... một đêm." Tô Đại Lâm cũng nói.

"Không được, nghỉ đông cũng không được mấy ngày, chị và Chu Khải đều muốn về nhà luôn." Lâm Thanh Hòa nói, sau đó đưa cho Chu Kiểu Mai 1 hộp quà và một con vịt nướng Bắc Kinh.

Mượn xe đạp của Chu Hiểu Mai, hai mẹ con liền đạp về nhà.

"Chị tư thật là, đường xa như thế mỗi lần về đều mang quà cho chúng ta." Chu Hiểu Mai nói.

"Chị ấy...... quý...quý em mà." Tô Đại Lâm cười cười nói.

Chu Hiểu Mai cũng cười cười, sau đó liền đem vịt nướng Bắc Kinh nổi tiếng cả nước, đưa 1 nửa con tặng cho cậu của Tô Đại Lâm nếm thử chút mới mẻ.

Lúc Lâm Thanh Hòa cùng Chu Khải về đến nhà, mọi người trong nhà đang chuẩn bị đi ngủ.

"Nhị Oa, nhanh đi nấu cho mẹ ít nước ấm để mẹ tắm rửa." Lâm Thanh Hòa vừa về đến nhà liền lập tức nói.

Đêm nay nếu không tắm rửa qua một chút, cô cũng không thể nào ngủ nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro