Chương 249: Em đỡ mệt chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Chu và bà Chu thời gian này đều ngủ ở nhà họ Chu bên kia. Trong nhà bên này chỉ có gia đình bọn họ.

Sắp xếp đồ vật gì đó, Lâm Thanh Hòa không còn sức, cô giao hết cho mấy đứa con trai đi xử lý, cô trực tiếp cùng Chu Thanh Bách vào nhà, trong phòng thiêu giường đất, rất ấm áp, Lâm Thanh Hòa vừa cởi áo khoác liền nằm ngay xuống giường đất.

Chu Thanh Bách bắt đầu mát xa cho cô, Lâm Thanh Hòa thoải mái mà rầm rì, nói: "Thật bõ công em vất vả đi về một chuyến, chồng em thật tri kỷ."

Chu Thanh Bách cười nhẹ, nói: "Đợi lát nữa tắm rửa xong rồi đi ngủ sớm một chút."

"Vâng." Lâm Thanh Hòa cảm thấy thật sự mệt mỏi, dù cô rất đại gia mua hẳn vé tàu là giường mềm, nhưng 4 ngày nằm xe lửa cũng rệu rã hết đống xương già của cô.

Nhị Oa rất nhanh đun xong nước nóng, trong nhà có hai cái thùng nước lớn, một cái là Chu Thanh Bách cùng Lâm Thanh Hòa dùng, một cái là bọn nhỏ dùng. Không dùng chung với nhau.

Lâm Thanh Hòa liền không khách khí thoải mái dễ chịu tắm rửa một hồi, Chu Thanh Bách còn đi vào giúp cô kì lưng.

Hai vợ chồng tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng Lâm Thanh Hòa hôm nay quá mệt nên cũng không có tâm tình, Chu Thanh Bách đau lòng cô nên cũng không có làm gì quá phận.

Nhưng lúc hai vợ chồng đi ra ba đứa con trai đều vừa lén nhìn vừa thâm ý cười.

"Mặc kệ mấy đứa." Lâm Thanh Hòa xua xua tay, cô thật sự mệt muốn chết. Cho nên cũng không muốn mở miệng nói gì cả, liền cùng Chu Thanh Bách về phòng đi ngủ.

Tắm rồi lại trở về ngủ, thật sự là rất thoải mái, Lâm Thanh Hòa vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ ngay.

Đêm nay đối với Chu Thanh Bách cũng là kinh hỉ thật lớn, cho nên lúc này anh vui vẻ mãn nguyện ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng rồi cùng chìm vào mộng đẹp.

Lâm Thanh Hòa ngủ một giấc thoải mái đến tận hơn 9 giờ sáng mới dậy. Lúc cô tỉnh dậy đã nghe thấy giọng của mẹ Chu đang nói chuyện.

Lúc này Lâm Thanh Hòa biết thời gian cũng không còn sớm nhưng ổ chăn quá ấm áp, thoải mái, nên cô tiếp tục ăn vạ, không muốn rời giường.

Một lúc sau, Chu Thanh Bách đi vào, nhìn thấy cô vợ nhỏ đã tỉnh anh liền cao hứng gọi cô:"Thanh Hòa."

Lâm Thanh Hòa tối hôm qua quá mệt mỏi, cũng chưa kịp cùng anh trò chuyện tâm sự gì cả, nên lúc này cả 2 người tỉ tê thân mật trò chuyện. Được 1 lúc, Chu Thanh Bách liền đi ra ngoài đem cháo thịt nạc thơm lừng mang vào cho Lâm Thanh Hòa ăn. Lâm Thanh Hòa nói: "Em đánh răng trước."

Đánh răng xong, sau đó mới bắt đầu ăn sáng, bà Chu đã đi về rồi.

"Đợt này em mang về mấy con vịt nướng, nhà chúng ta ăn 1 con, còn lại cho mỗi nhà nửa con." Lâm Thanh Hòa nói.

Muốn một con thì không có, một nhà liền phân nửa con, cô kêu Đại Oa lấy xe đạp đưa qua đi.

Đây cũng là biểu hiện dù có đi học cũng không quên gốc gác của bản thân. Những việc này đều là việc Đại Oa nên làm, hiện tại cũng đã lớn rồi nên phải có trách nhiệm, Lâm Thanh Hòa trước nay đều là không khách khí sai sử mấy đứa con trai.

Mà lúc này cô trở về, hàng xóm cũng nghe tiếng mà đến chơi rất đông. Lâm Thanh Hòa đều là thực khách khí chiêu đãi, không có thái độ khinh thường người khác, cho dù là những người trước kia từng nói xấu cô.

Sau một ngày tiếp khách thực náo nhiệt Lâm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra. Cơm tối, ông Chu và bà Chu tự nhiên là được ăn một bữa thịnh soạn.

"Con để cổ vịt phần cho ông nội." Lâm Thanh Hòa liền nói với Tam Oa.

Ông Chu thích gặm cổ vịt, nên cô để lại cho ông.

Tam Oa giảo biện nói: "Con biết, con đây là muốn gắp cho ông nội."

Ông Chu cười nói: "Không sao, cháu thích ăn thì cứ ăn đi."

"Không ạ, cái này là dành riêng cho ông nội, cháu thích ăn thịt vịt hơn." Tam Oa lắc đầu nói.

"Bà nội, bà cũng ăn nhiều một chút, đừng chỉ lo cười." Chu Khải gắp cho bà nội một miếng thịt, nói.

"Bà rất vui." Bà Chu tươi cười đầy mặt nói, cả gia đình cùng quây quần ăn cơm, nhìn ba đứa cháu đẹp trai đáng yêu, bà Chu cảm thấy dù bà uống nước lã, bà cũng cảm thấy mỹ mãn.

"Bà nội nhanh ăn đi." Nhị Oa cũng nói.

Lâm Thanh Hòa liền gắp đồ ăn cho Chu Thanh Bách: "Lúc nghỉ hè em mới nuôi anh béo lên được một chút, sao mới có mới mấy tháng, anh lại gầy thành như vậy rồi?"

"Mẹ, năm nay đều là con cùng anh hai nấu cơm, cha ăn không quen." Tam Oa nói.

"Hai con nấu cơm?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nhìn hai anh em nói.

"Mẹ đừng khinh thường chúng con." Nhị Oa nói: "Chúng con có thể nấu cơm tốt."

"Ông bà đều nói không tồi, nhưng cha lại chê khó ăn." Tam Oa nói.

Hai anh em năm nay cũng không biết tại sao đột nhiên có hứng thú với việc nấu ăn, vì thế liền học theo bà Chu nấu vài món đơn giản.

Bà Chu nghĩ thằng tư nhà bà rất có bản lĩnh chiều con dâu, giống như Tô Đại Lâm nấu nướng đều rất giỏi. Cho nên bà Chu cũng sẽ dạy hai đứa cháu một vài món để sau này chúng còn có thể nấu cơm giúp cháu dâu nhỏ, không nghĩ tới bọn nó học còn khá tốt.

Ông Chu bà Chu cảm thấy đồ ăn khá ngon, nhưng là Chu Thanh Bách liền nói khó ăn, không chút ngần ngại đả kích hai đứa nhỏ.

Bất quá Nhị Oa cùng Tam Oa cũng không phải người dễ dàng bị đả kích như vậy, sau khi bị chê thì bọn chúng lại càng cố gắng hơn.

Buổi tối Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Thanh Bách nói: "Em cũng không biết anh lại kén ăn như vậy đấy."

Chu Thanh Bách liền nhìn cô vợ nhỏ của mình.

"Anh nếu là dám dám ủy khuất chính mình không ăn cơm cố tình làm em trở về nhìn thấy liền đau lòng, em đảm bảo sang năm 1 ngày cũng không về." Lâm Thanh Hòa híp mắt nhìn anh nói.

Chu Thanh Bách ho khan thanh, nói: "Vợ à, cũng không còn sớm, chúng ta ngủ thôi."

"Anh mà đem bản thân đói thành có bệnh tật gì, em liền mang theo 3 đứa con trai của anh tái giá!" Lâm Thanh Hòa hừ một tiếng.

"Tái giá là chuyện không thể, người đàn ông của em có thể sống đến một trăm tuổi." Chu Thanh Bách vừa nói vừa đem cô đè lên giường đất.

"Không đứng đắn." Lâm Thanh Hòa tức giận nói.

Bất quá, cô cũng rất nhớ anh, cho nên cô chủ động hôn người đàn ông đôi khi có những ý tưởng đặc biệt ấu trĩ của mình.

Chu Thanh Bách bị cô hôn như vậy liền cảm thấy cả người đều nổ mạnh.

Hai người tiền hành yêu tinh đánh nhau một hồi lâu.

"Năm nay vẫn chưa được thầu đất." Sau khi xong việc, Lâm Thanh Hòa nghĩ tới, nói.

"Em nhớ lầm thời gian đúng không?" Chu Thanh Bách nghe vậy, liền nói.

Lâm Thanh Hòa cười cười: "Ừ, em nhớ lầm, hình như là sau năm 80 mới được."

Chu Thanh Bách ừ một tiếng, cũng không nói cái gì mà hỏi: "Em đỡ mệt chưa?"

Lâm Thanh Hòa ngượng ngùng đánh nhẹ anh một ái, sau đó, liền lại cùng anh làm bậy.

Ngày hôm sau, trong thôn liền giết heo, hiện tại heo vẫn là của nhà nước, nhưng sang năm liền không biết có còn hay không.

Thịt heo so với lúc Lâm Thanh Hòa còn ở nhà ít hơn rất nhiều nhưng cũng không sao.

"Ngày mai anh đưa em vào thành một chuyến." Lâm Thanh Hòa liền cùng Chu Thanh Bách nói.

Hiện tại là cuối năm, vừa vặn có thể đem hàng hóa trong tay cô bán toàn bộ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro