Chương 260: Qua cầu rút ván

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Chu nói chưa dứt lời, Chu Thanh Bách lại càng nhớ cô vợ nhỏ của anh.

Tuy rằng trên mặt anh vẫn là như vậy, căn bản không biểu hiện ra ngoài, bất quá bà Chu là ai a, Chu Thanh Bách chính là từ trong bụng bà chạy ra đấy. Bà còn có thể nhìn không ra con trai mình đang suy nghĩ gì sao.

Lúc này Lâm Thanh Hòa rời đi, thật là để lại rất nhiều đồ ăn ngon.

Còn không phải là để chồng cô ăn nhiều một chút, thừa dịp hiện tại không nhiều việc đồng áng mà hảo hảo nghỉ ngơi hay sao.

Cô cùng Chu Khải rất nhanh liền đến Bắc Kinh.

Thời điểm chập tối ngày mùng chín thì đến trường học.

Lâm Thanh Hòa móc ra bánh nhân đưa cho Chu Khải, hai mẹ con cùng nhau ăn, cơm chiều liền như vậy đi qua.

Sau đó cô xách theo cái bao đi về phía ký túc xá.

Cũng không có nhiều đồ nên cô không cần Chu Khải xách hộ, khi đến ký túc xá bên này, Vương Lệ đã đang đợi cô.

Nhìn thấy cô trở lại Vương Lệ thật cao hứng, nói: "Tớ biết cậu sẽ đến tầm này mà."

"Năm nay nghỉ đông không trở về, cậu có nhớ nhà không?" Lâm Thanh Hòa liền cười hỏi.

"Nhớ chứ. Nhưng mà chồng và con tớ năm sau lại đến một chuyến nữa, nên cũng không sao." Vương Lệ cười nói.

Trước khi cày bừa vụ xuân, thật là có thể lại đến một chuyến.

Chu Thanh Bách cũng tính toán như vậy, bất quá Lâm Thanh Hòa không đồng ý, thời gian đi lại cũng mất mấy ngày liền, đây cũng là thực lăn lộn người, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi tốt hơn, rốt cuộc ăn tết cũng vừa mới gặp mặt rồi.

"Vì cậu về nhà nên không biết." Vương Lệ nhỏ giọng nói.

"Làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa thấy Vương Lệ rõ ràng có tin tức, liền nói.

"Cuối năm trước, ngày 27 tết, chồng của Trần Tuyết mang theo con trai và con gái đến tìm cô ta, hy vọng cô ta cùng trở về ăn tết." Vương Lệ nói.

"Có phải là cãi nhau to hay không?" Lâm Thanh Hòa vừa nghe là chuyện này, tức khắc liền không có gì hứng thú, bất quá vẫn là phối hợp hỏi một câu.

"Cậu đoán đúng rồi." Vương Lệ nói: "Ba cha con họ đến đây, cậu đoán xem cô ta làm như thế nào?"

Đều không cần Lâm Thanh Hòa hỏi, Vương Lệ liền chính mình nói tiếp.

Trần Tuyết liền trực tiếp đưa giấy ly hôn, tin tức này, đối với nam nhân kia đúng là một đả kích không nhỏ. Bất quá lại không phải không thể tiếp thu, đại khái cũng có thể đoán trước được. Trần Tuyết từ lúc đi học trở lại, liền không trở về, thái độ này ai cũng có thể đoán được vài sự việc tiếp theo.

Nhưng cứ như vậy mà ly hôn thì cũng không có khả năng, nên nam nhân kia vẫn cố gắng vãn hồi. Nhưng Trần Tuyết không đáp ứng, ý chí sắt đá mà cự tuyệt.

Cũng không biết là ai nói cho nam nhân kia biết Trần Tuyết bây giờ đã đi theo nam thanh niên trí thức, sau đó còn nói cả việc sảy thai.

Nam nhân kia trước khi đi về, không biết như thế nào tìm được bạn trai của Trần Tuyết trực tiếp đem hắn đánh đến vỡ đầu chảy máu phải đi bệnh viện.

Về sau hai đứa nhỏ, cũng tuyệt đối sẽ không nhận cô ta là mẹ nữa!

Rất nhiều người đi qua xem, đều thật sự thổn thức.

"Tở thấy hai đứa nhỏ đều sáng sủa thông mình, tớ đánh giá lớn lên mười có tám chín sẽ thành tài, cô ta như vậy bỏ chồng bỏ con, không hiểu cô ta nghĩ gì nữa?" Vương Lệ nói.

Vương Lệ thấy, chồng cũ của Trần Tuyết không phải là người không có đảm đương, cũng không phải không có cốt khí, không giống như là một anh nông dân tầm thường, trên thực tế xuất thân thật đúng là rất không tồi, gia đình cũng khá giả.

Nhưng Trần Tuyết chính là không hài lòng, có lẽ bởi vì người nam nhân này và hai đứa nhỏ, đại biểu cho quãng thời gian cô ta đã từng cúi đầu trước hiện thực cuộc sống.

Cho nên vừa có thể xoay người một chút, cô ta liền muốn rũ bỏ luôn quá khứ nhục nhã trước đây.

Những việc này Lâm Thanh Hòa không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái, bằng không thì sao lại có nhiều nam nhân qua cầu rút ván, sau khi giàu sang phú quý thì đều muốn vứt bỏ người vợ tào khang đâu.

Bởi vì người vợ tào khang đã từng chứng kiến thời khắc hắn chật vật nhất, còn tiểu tam nhìn thấy, lại là hắn sau khi thành công rực rỡ, vạn chúng chú mục.

"Hai người bọn họ như vậy, cậu nói có thể đi đến cùng trở thành vợ chồng không?" Vương Lệ rất bát quái, còn tiếp tục nói.

Lâm Thanh Hòa nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Vẫn sẽ tách ra."

"Vì sao, hai người bọn họ như vậy tình như kim kiên, vứt bỏ chồng con, quyết chí không thay đổi, sợ không dễ dàng tách ra?" Vương Lệ nói.

"Lại tình như kim kiên quyết chí không thay đổi, kia cũng không thay đổi được thanh danh của bọn họ đã đặc biệt kém, về sau phân phối công tác, hai người đều là đức hạnh kia thì có thể đi nơi nào chứ? Đến lúc đó tức khắc sẽ ai đi đường nấy thôi." Lâm Thanh Hòa nói.

Vương Lệ cảm khái rất nhiều, rồi chuyển đề tài hỏi Lâm Thanh Hòa: "Sau tốt nghiệp cậu có tính toán gì không?"

"Tớ muốn lưu lại trường làm giáo viên." Lâm Thanh Hòa cười cười, trước tiên tiết lộ cho Vương Lệ.

Vương Lệ thật ra cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Thành tích của cậu tốt như vậy, lưu lại trường làm giáo viên cũng thừa sức, tớ thì tính toán về huyện thành làm việc."

"Bằng cấp của cậu như thế nên đi thành phố phát triển thì càng tốt." Lâm Thanh Hòa nói.

"Nhưng như thế thì hơi xa nhà." Vương Lệ có chút chần chờ, cô cũng là muốn đi thành phố.

Lâm Thanh Hòa cười cười, Vương Lệ là người lưu luyến gia đình, điểm này cùng cô giống nhau.

"Đi thành phố, về sau đối với giáo dục hài tử đều là tốt nhất, nếu cậu lo lắng chồng cậu đi cùng không có việc gì để làm, vậy thì mở một cái cửa hàng, quê cậu không phải có nhiều đồ của nông trường phẩm sao, trực tiếp bán đồ này, kiểu gì cũng có thể kiếm tiền." Lâm Thanh Hòa nói.

"Mở cửa hàng buôn bán á? Như thế mất mặt lắm." Vương Lệ nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói.

"Nếu cậu cảm thấy dựa vào đôi tay, khối óc của chính mình để kiếm tiền là mất mặt thì coi như tớ chưa nói gì, dù sao tớ cũng tính toán đem cả gia đình tớ lại đấy, sau đó mở cửa hàng, để cho chồng tớ bán đồ dùng học tập." Lâm Thanh Hòa nói.

"Này...... Này có thể làm được không?" Vương Lệ chần chờ.

"Sau này cậu nhìn thế cục rồi nói, hiện tại nói chuyện này còn sớm." Lâm Thanh Hòa cười nói.

Vương Lệ gật gật đầu, đúng là vẫn còn sớm.

Trở lại trường, tự nhiên cũng liền bắt đầu một vòng học tập mới.

Lâm Thanh Hòa liền bắt đầu cùng Vương Lệ trở lại phương thức sinh hoạt ba nơi. Ký túc xá, phòng học, còn có thư viện, trên cơ bản chính là đi đi lại lại ở ba nơi này thôi.

"Đầu của tớ đều sắp nứt ra rồi, Thanh Hòa, cậu như thế nào đều không mệt." Hôm nay từ thư viện trở về, Vương Lệ mệt mỏi trực tiếp nằm lên trên giường nói.

"Con trai lớn nhà tớ vừa đưa cho tớ hai quả trứng gà, cho cậu một quả." Lâm Thanh Hòa đưa cho Vương Lệ, nói.

"Cảm ơn cậu." Vương Lệ liền cười, tiếp nhận trứng gà, nói: "Đúng rồi, Tiểu Khải lấy trứng gà ở đâu thế?"

"Nó mua một rổ trứng gà mang qua nhà bạn học, nhờ bạn học luộc giúp 1 ngày 2 quả." Lâm Thanh Hòa vừa lột trứng gà vừa nói.

"Con trai cậu thật không tồi a." Vương Lệ hâm mộ nói.

"Ngày mai chồng cậu cùng đứa nhỏ tới đúng không?" Lâm Thanh Hòa cười hỏi.

"Đúng thế" Vương Lệ cười thẹn thùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro