Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị ơi, hôm nay chúng ta ăn gì?" Ánh mắt ngưỡng mộ của Sở Sở đã chuyển từ trên người Tần Thanh Mạn chuyển phòng chứa đồ sang một bên, cho dù trong phòng ngày càng ấm hơn, cậu ấy dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới cửa phòng chứa đồ.

Nhờ sự giúp đỡ của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Mạn đã lấy lại được rất nhiều thực phẩm từ một số người thân trong phòng chứa vốn đã trống rỗng.

Có bột mì, kê, thậm chí cả đậu nành, nấm khô...

Những điều này có liên quan đến sự sống còn của họ trong mùa đông này.

Giọng nói của Sở Sở kịp thời khiến Tần Thanh Mạn tỉnh táo lại, sau khi vắt khăn tắm treo lên tường, Tần Thanh Mạn đổ nước giặt đã dùng qua, thay bằng nước sạch ấm, sau đó nói với đứa trẻ đang hưng phấn. : "Một hồi, chị sẽ sẽ nấu món súp, em đến rửa mặt đi."

Tần Thanh Mạn đã quen với việc sạch sẽ, chưa rửa sạch sẽ không nấu đồ ăn.

"Dạ." Sở Sở vui vẻ chạy đến bồn nước rửa mặt.

Trong phòng ấm áp hơn rất nhiều nhờ có lò sưởi, Tần Thanh Mạn cũng không mặc nhiều quần áo, thay vào đó xắn tay áo len lên, bắt đầu nấu bánh canh.

Mặc dù trước khi đọc sách, cô sống trong một biệt thự rộng 500 mét vuông nhưng cô là một người nông thôn , chính vì nhờ việc đọc sách đã thay đổi vận mệnh của cô nên cô mới có thể sở hữu tài sản riêng của mình ở một thành phố hạng nhất.

Giờ đây cô xuyên sách, cuộc sống nông thôn không còn xa lạ với cô, cũng không phải là vấn đề.

Bếp lò làm bằng thép, trong bụng chứa đầy củi đã cháy đỏ, vòi của nồi trên mâm cũng liên tục tỏa ra hơi nước nóng trắng dưới tác dụng của ngọn lửa, mang đủ độ ẩm cho căn phòng ấm áp.

Tần Thanh Mạn biết trong nhà thiếu thốn mọi thứ nên khi thanh toán hóa đơn cô đã yêu cầu rất nhiều thứ cần thiết.

Ví dụ như dầu, muối, giấm đậu nành và thậm chí có hơn một trăm quả trứng.

Một nhà đưa một ít trứng thì bốn người có thể làm ra được khoảng một trăm quả trứng, cô dự định dùng số trứng này để bổ sung dinh dưỡng cho mình và Sở Sở.

Ngay từ khi tiếp nhận cơ thể này, Tần Thanh Mạn đã biết cơ thể này đang cần gì, cô không hề có ý định tiết kiệm đồ ăn nhận được bởi vì cô biết nếu không có cơ thể tốt, cảm lạnh có thể giết chết cô, vì vậy cô dự định chăm sóc bản thân và cơ thể của Sở Sở trước.

Nửa giờ sau, Tần Thanh Mãn và Sở Sở ăn một nồi bánh canh nóng hổi.

Cô không có đủ thời gian nên không thêm nấm để tăng hương vị mà chỉ thêm dầu, muối và hai quả trứng.

Cô và Sở Sở mỗi người một cái

Sở Sở dùng muỗng nhỏ múc trứng luộc đang tỏa ra hơi nước, cậu không nỡ ăn vì đã lâu rồi cậu đã không ăn trứng gà rồi. Những quả trứng luộc trên chiếc thìa trắng cứ hấp dẫn Sở Sở.

Ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của trứng, Sở Sở nuốt nước miếng rồi cẩn thận chuyển quả trứng luộc trong thìa về phía Tần Thanh Mạn: "Chị, trứng gà cho chị ăn."

Tần Thanh Mạn vẫn luôn âm thầm chú ý tới Sở Sở, khi nhìn thấy Sở Sở thật sự đưa quả trứng cho mình, cuối cùng cô cũng bằng lòng nhận lấy quả trứng trên tay em trai. Chỉ những người biết cảm ơn mới được đối xử chân thành.

"Mỗi người chúng ta có một quả trứng, đừng đẩy tới đẩy lui, cẩn thận nó rơi xuống đất." Tần Thanh Mạn kịp thời ngăn cản động tác tiếp theo của Sở Sở.

Sở Sở đang định bỏ trứng vào bát Tần Thanh Mạn thì hai tay cứng đờ.

Cậu vô cùng lo lắng trứng sẽ rơi xuống đất, tuy rằng trứng sau khi đánh rơi vẫn có thể ăn được nhưng hương vị sau khi rửa chắc chắn sẽ không còn ngon như bây giờ.

Tần Thanh Mạn nhìn đứa trẻ trong mắt toàn là ý cười, dứt khoát đặt bát của mình dưới muỗng nhỏ của Sở Sở đem trứng luộc trở lại bát của đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong mới có sức giúp chị làm việc."

"Vâng."

Sở Sở nhìn Tần Thanh Mạn nặng nề gật đầu, sau đó nhét quả trứng vào miệng.

Nhấm nháp những quả trứng thơm ngon, đứa trẻ nheo mắt sung sướng đồng thời trong lòng cũng thề rằng mình sẽ sớm khỏi bệnh và giúp đỡ chị gái làm việc nhà, cậu là đàn ông phải bảo vệ chị gái cậu.

Tần Thanh Mạn không biết lời thề trong lòng của cậu em trai năm tuổi của mình, lúc này cô cũng đang ăn trứng của chính mình.

Vừa thơm vừa ngon, đã nhiều năm cô chưa được ăn món trứng ngon như vậy.

Sau khi uống món súp trộn cùng với hạt tiêu và ớt, cơ thể của Tần Thanh Mạn và Sở Sở tỏa ra sự ấm áp từ trong ra ngoài, món súp nóng hổi khiến trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi.

Sau khi lau mồ hôi trên trán, Tần Thanh Mạn bắt đầu ghét bỏ chính mình.

Phải đi tắm thôi.

Tuy rằng nguyên chủ cũng thích sạch sẽ nhưng bởi vì trong nhà không có củi, Tần Thanh Mạn vẫn đang tích củi kể từ lần tắm cuối cùng cách đây mười ngày, đã lâu như vậy không tắm mặc dù trong không khí rất sạch sẽ, nhưng Tần Thanh Mạn vẫn khó mà tiếp nhận.

Ngay lúc Tần Thanh Mạn đang nghĩ tới việc đun nước để tắm thì ngoài cửa vang lên tiếng động.

"Chị ơi." Sở Sở nắm chặt tay áo Tần Thanh Mạn, hoảng sợ nhìn ra cửa với đôi mắt to ngấn nước.

Những ký ức tồi tệ đang hiện lên trong tâm trí tôi.

Lúc trước cậu ở nhà một mình, có mấy người thúc thẩm đến mượn đồ, cậu còn nhỏ không ngăn cản được những người thân thích này.

Đối mặt với sự sợ hãi và lo lắng của Sở Sở, Tần Thanh Mạn không cho rằng là mấy người thân thích tới

Bị bí thư đại đội Trịnh An Quốc trấn áp, cô nghĩ người thân thích của mình sẽ không dám phạm tội nên tiếng ồn ào ngoài cửa chắc chắn là do chuyện khác, chẳng lẽ là có người đỏ mắt với đồ dùng của nhà cô?

Nghĩ đến đây Tần Thanh Mạn nắm lấy thanh gỗ sau cửa chuẩn bị mở cửa.

"Thanh Mạn nha đầu có ở nhà không?" Lúc này, thanh âm Trịnh An Quốc đúng lúc vang lên.

Nghe được giọng nói của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Mạn và Sở Sở đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà bọn họ chỉ có hai người, một là cô gái sức lực yếu kém và một là củ cải nhỏ rốt năm tuổi, nếu thật sự gặp phải người có ác ý bọn họ thật sự không có năng lực phản kháng.

"Chú bí thư Trịnh." Mặc áo khoác quân đội, Tần Thanh Mạn mở cửa phòng chính.

Vừa mở cửa, cô không chỉ nhìn thấy Trịnh An Quốc mà còn nhìn thấy một số người thân xa lạ của cô, bọn họ đang cúi đầu đi theo Trịnh An Quốc trong tay cầm rìu, đao che củi và các dụng cụ khác.

Tần Thanh Mạn nhướng mày lập tức đoán được tại sao đám người Trịnh An Quốc lại tới cửa.

"Thanh Mạn, trước đây tôi thấy nhà cháu bị dột, nếu trong nhà không có lọt gió thì không sao nhưng nếu lọt gió thì dù có đốt bao nhiêu củi thì nhiệt độ cũng không tốt bao nhiêu. Như vậy đi, tôi đem mấy thúc thúc của cháu qua giúp cháu sửa nhà." Trịnh An Quốc hết sức giải thích với Tần Thanh Mạn.

Vùng nông thôn ở Đông Bắc rộng lớn và dân cư thưa thớt, nhà nào cũng có sân rộng tuy hàng rào gỗ không thể ngăn cản những người có tâm nhưng người bình thường sẽ không tự ý đi vào nếu không có sự cho phép của chủ nhà.

Sở dĩ Tần Thanh Mạn trước đó vào nhà chú hai của cô là để gậy ông đập lên ông mà thôi.

"Chú bí thư, ngài thật chu đáo. Cảm ơn ngài rất nhiều." Tần Thanh Mạn kinh ngạc đến mức nhanh chóng bước tới, mở cửa sân mời đám người Trịnh An Quốc vào sân.

Tuy rằng cô đã đắc tội mấy vị thúc thúc bằng việc đòi nợ nhưng trên mặt cô cũng không lộ ra ngoài.

Sau khi mời mọi người vào nhà, cô cũng cảm ơn các thúc thúc đã giúp đỡ, điều này khiến anh em Tần Lỗi vốn luôn mặt tối cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Sau vài câu khách khí, Tần Lỗi liền dẫn người đi sửa nhà cho Tần Thanh Mạn.

Trong thời tiết như thế này tất nhiên họ phải làm việc nhanh chóng khi thừa dịp sắc trời tốt, nếu không đến khi tuyết rơi người chịu thiệt chính là bọn họ.

Trịnh An Quốc không vào phòng chính của nhà Tần Thanh Mạn mà đi theo đám người Tần Lỗi giám sát, sửa chữa nhà không thể để bất cẩn, nếu có người chết cóng ông ta không thể không thoát khỏi trách nhiệm. Có Trịnh An Quốc giám sát, anh em nhà họ Tần không dám gian dối thay vào đó sửa chữa một cách rất cẩn thận.

Sửa nhà là một công việc tốn nhiều công sức, Tần Thanh Mạn là một cô gái cũng không giúp được gì nhiều nên chỉ việc mang Sở Sở đi đun nước nóng rồi mang cho đám người Trịnh An Quốc.

Cô miễn cưỡng cho một thìa mật ong vào nước.

Uống thứ nước mật ngọt ngào, anh em Tần Lỗi trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Bởi vì mật ong này vốn là của nhà bọn họ, bây giờ lại biến thành quà cảm ơn của Tần Thanh Mạn, là chuyện gì thế này!

Với trái tim rực lửa, Tần Lỗi và những người khác càng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Hơn một giờ sau, căn nhà gỗ của Tần Thanh Mạn đã được sửa chữa xong, những ngóc ngách nơi không khí lọt vào trước đó đã bị chặn chặt chẽ, từ nay trở đi đừng nói đến tuyết và gió vào trong nhà sẽ không có ảnh hưởng.

"Bí thư, các bác, cảm ơn rất nhiều ạ." Tần Thanh Mạn chân thành cảm ơn những người đã giúp đỡ cô.

"Không cần cảm ơn, trước đây tôi không biết hoàn cảnh cháu. Sau này nếu có xuất hiện chuyện như thế này nữa cháu cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cháu giải quyết." Trịnh An Quốc nhìn đống củi chất đống trong sân Tần Thanh Mạn, rồi lại nhìn căn nhà gỗ đã được sửa chữa xong, tâm tình vui vẻ nhắc nhở Tần Thanh Mạn.

"Được rồi, bí thự ạ."

Tần Thanh Mạn thấy Trịnh An Quốc là một nhà lãnh đạo thực tế và không nói dối nên trực tiếp nhận lòng tốt của đối phương.

"Thanh Mạn nha đầu, cháu nhanh chóng về phòng đi đừng để bị cảm lạnh. Đêm nay dự kiến ​​sẽ có tuyết nhớ chú ý vào cửa sổ. Sau bình minh, hãy nhớ quét sạch tuyết trên mái nhà mặc dù trong nhà cháu không có tuyết." Trịnh An Quốc nhắc nhở cô lần nữa và chuẩn bị rời đi.

Mùa đông ở vùng Đông Bắc thời tiết rất lạnh buốt, công việc đồng áng trong rừng cũng tạm dừng, thời tiết như vậy rất thích hợp cho việc ngủ đông.

"Bí thư, cháu nhớ rồi ạ." Tần Thanh Mạn rất coi trọng lời nhắc nhở Trịnh An Quốc, kinh nghiệm của lão nhân có thể cứu mạng cô vào thời khắc mấu chốt.

Thấy Tần Thanh Mạn thật sự để tâm, Trịnh An Quốc không ở lại lâu mà cùng đám người Tần Lỗi rời đi. Sau khi rời đi, hắn rất ân cần giúp Tần Thanh Mạn đóng cửa sân lại.

"Chị ơi, bí thư Trịnh quả là một người tốt." Tần Thanh Mạn vừa vào nhà suýt chút nữa đụng phải người, chính là Sở Sở.

"Bí thư quả thực là người tốt, nếu như có người muốn ức hiếp em khi chị không có ở nhà em nhớ nên đến gặp bí thư để nhờ giúp đỡ nha." Tần Thanh Mạn sờ sờ đầu Sở Sở, sau đó đun nước tắm, không chỉ cô phải tắm mà Sở Sở cũng phải tắm rửa dù sao họ đều ngủ cùng một cái giường.

Đêm đến, hai chị em đã được tắm rửa sạch sẽ nằm dài trên chiếc giường đất ấm áp, phấn khích quá nên không ngủ được. Lúc này, họ có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài nhà nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.

Quần áo, chăn mền và toàn thân đều sạch sẽ, sau khi ăn uống no đủ, hai chị em thấy dễ chịu đối với tương lai ngày càng hy vọng.

Kể từ ngày đó, ngoài việc hằng ngày ra ngoài dọn tuyết trên mái nhà và sân, Tần Thanh Mạn sẽ cùng Sở Sở đóng cửa để dưỡng sức.

Hai tháng sau, hai anh em cuối cùng cũng trông khá hơn. Không chỉ đôi má của cô đã lấy lại vẻ căng mọng, nước da cũng đã lấy lại được độ trắng và dịu dàng, ngay cả mái tóc của Sở Sở cũng đã chuyển sang màu đen, về chiều cao của đứa trẻ có lẽ phải mất vài năm nữa mới có thể phát triển trở lại bình thường.

Đối mặt với những thay đổi này, Tần Thanh Mạn và Sở Sở đều rất hài lòng.

Điều duy nhất khiến Tần Thanh Mãn không hài lòng là vì trong khoảng thời gian này cô đều ăn uống, đồ ăn trong nhà ngày càng ít, tiền cũng không còn bao nhiêu có thể cô sẽ không sống nổi qua dịp Tết.

Ngay lúc Tần Thanh Mạn đưa mắt nhìn dãy núi nhấp nhô xung quanh thôn Cao Sơn , bác hai Chu Hồng Hà vẻ mặt vui vẻ đi tới cửa: "Thanh Mạn, thật là đại sự, đại sự nha."

Khuôn mặt dịu dàng của Tần Thanh Mạn lộ ra nụ cười: "Bác hai, chuyện vui gì thế?"

"Đồng chí Lưu Hạc Xương ở trang trại quốc doanh đang nhờ người làm mai mối, vừa nghe được tin tức tôi liền nghĩ đến cháu. Đồng chí Lưu là chủ trang trại, cậu ấy không chỉ có một căn nhà trong trang trại mà còn ở trong trấn, nếu gả cho cậu ấy thì có thể ăn được lương của công nhân đó ". Chu Hồng Hà nửa năm không bước vào nhà Tần Thanh Mạn đã bắt đầu lừa dối.

Biết cốt truyện này đã lâu Tần Thanh Mạn nhìn Chu Hồng Hạ mỉm cười, rất ôn hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro