Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với nụ cười của Tần Thanh Mạn, Chu Hồng Hà sửng sốt một lát mới nói tiếp: "Thanh Mạn à, cháu đã hai mươi tuổi rồi đã đến tuổi kết hôn rồi. Điều kiện của đồng chí Lưu tốt như vậy, qua thôn này sẽ không có nữa đâu cháu phải trân trọng đó."

"Bác hai, Sở Sở của cháu vẫn còn nhỏ, cháu cũng không có ý định kết hôn sớm như vậy." Tần Thanh Mạn trực tiếp từ chối.

Chu Hồng Hạ lại sửng sốt, bà ta không ngờ Tần Thanh Mạn lại từ chối dứt khoát như vậy, điều này thật khác xa với Tần Thanh Mãn trước đây, bà ta đã đắc tội mấy chị em dâu đành phải đánh lên tinh thần mà lên tiếng tiếp tục lừa gạt.

"Thanh Mạn à!Nhìn lại con đi, con gầy như vậy, vai không nhấc nổi, không kết hôn tìm người nương tựa, làm sao có thể nuôi Sở Sở. Không tìm người kết hôn để dựa vào thì lấy gì để nuôi Sở Sở chỉ bằng số công điểm của con sao? Thật quá khó khăn đi!"Chu Hồng Hà nói câu cuối một cách vô cùng khó khăn.

Mới hai tháng không gặp, hai chị em vốn gầy gò, xanh xao nhìn như ăn quả nhân sâm, không những trắng nõn mà nước da cũng khỏe khoắn, tươi tắn. .

Vừa nghĩ đến hai chị em Tần Thanh Mạn có thể bình phục nhanh như vậy nhờ đồ ăn được gia đình mình trả lại trong lòng Chu Hồng Hà liền mất bình tĩnh. Miệng cô ta đầy hơi thở chua chát.

Tần Thanh Mạn liếc nhìn có thể nhìn ra được sự ghen tị của Chu Hồng Hà, cười nhẹ nhàng hơn: "Thím hai, tình hình nhà cháu như thế nào cháu biết rất rõ bác đừng chỉ nói những điều tốt đẹp để lừa gạt cháu. Sở Sở của cháu còn nhỏ, cháu là người thân duy nhất trên đời của nó nên không thể mặc kệ hắn được, trong hoàn cảnh này sẽ không ai nguyện ý cưới một người dẫn theo một đứa trẻ."

"Nói bừa, chúng ta chẳng phải đều là họ hàng của Sở Sở sao? Đương nhiên sau khi kết hôn chúng ta sẽ chăm sóc Sở Sở. Sở Sở là con của nhà họ Tần chỉ cần chúng ta có một miếng ăn thì đứa nhỏ này sẽ không đói."Chu Hồng Hà bác bỏ lời nói của Tần Thanh Mạn.

Sở Sở đã nghe rõ ràng toàn bộ câu chuyện, đã đứng ở bên cạnh Tần Thanh Mạn, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Tần Thanh Mạn.

Đứa trẻ rất lo lắng.

Cậu lo lắng chị gái cậu sẽ đi lấy chồng, sau khi kết hôn, cậu sẽ không thể chung sống với cô như bây giờ nữa và cậu cũng sẽ không thể gặp lại cô bất cứ lúc nào.Đôi mắt của đứa trẻ đột nhiên ngấn lệ.

Tần Thanh Mạn cảm nhận được tâm tình Sở Sở, không muốn nói cùng Chu Hồng Hà nữa, đơn giản đuổi nàng đi: "Thím hai, cháu sẽ suy nghĩ kĩ về chuyện này."

"Được rồi, cháu hãy suy nghĩ kỹ đi, nhưng điều kiện của gia đình đồng chí Lưu thực sự rất tốt nếu cháu muốn gả cho hắn, một ngón tay của hắn đưa ra cũng đủ nuôi sống Sở Sở. Chúng ta cũng sẽ giúp đỡ chắc chắn Sở Sở sẽ không bị đói được." Chu Hồng Hạ thấy Tần Thanh Mạn không giữ lời, lại vội vàng lừa gạt cô.

Tần Thanh Mạn nhìn Chu Hồng Hạ, trong lòng cười lạnh.

Người này sao có thể vô liêm sỉ như vậy, nói ra lời muốn giúp Sở Sở, khi nguyên chủ còn ở đây những người thân có quan hệ với cô này đã từ chối cứu cô, nếu cô thực sự rời khỏi gia đình này những người này làm sao có thể quan tâm đến sự sống chết của Sở Sở.

Đôi mắt của Tần Thanh Mạn rất đẹp, trong suốt, Chu Hồng Hạ trong lòng có quỷ, đối diện với đôi mắt này, rất căng thẳng.

Chu Hồng Hà biết không thể một lần thuyết phục Tần Thanh Mạn nên lại khen ngợi Lưu Hạc Xương rồi rời đi không nói lời nào.

Nhìn Chu Hồng Hà đã đi xa, Sở Sở chân ngắn chạy tới, đóng chặt cửa lại, cậu có thể cảm giác được nhị thẩm có ác ý mặc dù cậu không có chứng cứ.

"Sở Sở, em yên tâm, chị không có ý định kết hôn sớm như vậy." Tần Thanh Mạn đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Sở Sở, trong giai đoạn này dinh dưỡng của đứa trẻ đã được cải thiện, chất lượng tóc cũng cải thiện rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ bọn họ phải ăn thịt, ăn thịt có thể khiến cơ thể tốt hơn. .

"Chị, thím hai và những người khác thật xấu." Sở Sở vốn không muốn nói xấu người thân như Chu Hồng Hà trước mặt Tần Thanh Mạn, nhưng vì lo lắng sẽ mất đi người chị gái duy nhất của mình nên cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm để nói ra điều này.

"Chị biết." Tần Thanh Mạn bế Sở Sở lên, thân thể cậu bé mềm mại thơm tho được cô ôm vào lòng rất dễ chịu.

Thấy Tần Thanh Mạn không bị Chu Hồng Hạ mê hoặc, Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nằm trên vai Tần Thanh Mạn mắng Chu Hồng Hạ cùng những người khác, cậu tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ những người này đối xử với chị em mình như thế nào . .

Tần Thanh Mạn vừa nghe Sở Sở lẩm bẩm, vừa nghĩ cách giải quyết chuyện mai mối một lần cho xong.

Lưu Hạc Xương mà Chu Hồng Hà đang nói đến hôm nay chính là người đàn ông gà trống nuôi con mà nguyên chủ bị lừa kết hôn trong cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, đám người Chu Hồng Hà còn che giấu sự thật rằng Lưu Hạc Xương đã kết hôn và có bốn người đứa con và hơn nữa còn lớn hơn nguyên chủ gần hai tuổi. Hơn nữa nguyên chủ lại là người nhút nhát, da mỏng nên trước khi kết hôn chỉ nhìn Lưu Hạc Xương ở một khoảng cách xa còn không có nhìn rõ ràng mà đã bị các thẩm của mình lừa dối để kết hôn.

Cho đến ngày cô kết hôn, cô mới biết hết sự thật nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn để hối hận. Dù có khóc đến chết cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh của mình nhưng Tần Thanh Mạn hiện tại không phải là nguyên chủ, cô không thể cứ để Chu Hồng Hà khó chịu như vậy đi ra.

Những Ngày hôm sau, Tần Thanh Mạn chủ động đi đến nhà Nhị thúc, trước khi bước vào đã nghe thấy tiếng cười từ đại sảnh nhà Nhị thúc, từ âm thanh đó có thể đoán ra là tam thẩm, tứ thẩm và thậm chí cả tiểu cô có thể cũng đang ở đó.

Đối mặt với đường muội Tần Thải Vân tới mở cửa sân, Tần Thanh Mạn nhẹ nhàng cảm ơn.

" Chị Thanh Mạn." Tần Thải Vân đối với Tần Thanh Mạn còn khách khí, đương nhiên cũng nhắc nhở mọi người trong đại sảnh xem khách là ai.

"Thanh Mạn tới đây?" Theo lời nhắc nhở của Tần Thải Vân, tấm màn dày ở cửa chính được vén lên, bóng dáng Chu Hồng Hà xuất hiện.

"Thím hai." Tần Thanh Mạn có chút do dự nhìn Chu Hồng Hà.

Chu Hồng Hà lập tức đoán ra nguyên nhân, bà ta kéo rèm xuống nhiệt tình chào hỏi và nắm cánh tay Tần Thanh Mạn dẫn vào đại sảnh, nói: "Thanh Mạn à, trong nhà còn có tam thẩm và tứ thẩm của con. Chúng ta đều là người một nhà, con không cần phải câu nệ, hoàn cảnh trong nhà của đồng chí Lưu chúng ta đều biết."

Tần Thanh Mạn vì lời nói của Chu Hồng Hà mà đỏ mặt.

"Con đứa nhỏ này, có gì đâu phải xấu hổ,chúng ta đều là người một nhà,con trai lớn phải lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng. Con đến vừa kịp lúc, tôi và các thẩm cùng với tiểu cô của con vừa mới muốn đến nhà cháu để nói về đồng chí Lưu.. Đồng chí Lưu thực sự quá ưu tú và cậu ấy cũng là chủ trang trại,đây là cột hôn sự tuyệt chắc chắn là một chiếc bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống.. ."

Bah bah bah, miệng Chu Hồng Hà cứ nói như súng bắn. Tần Thanh Mạn nghe được lời nói của Chu Hồng Hà bình tĩnh như nước, nhưng liếc mắt lại lại chú ý tới Tần Thải Vân đang đi bên cạnh mình.

Nói đến, Tần Thải Vân không hề đơn giản, nàng ta là một cô gái vô cùng mưu mô, mặc dù đối phương trong nguyên tác cũng kết hôn với một người đàn ông đã có vợ thứ hai nhưng cô ta lại chủ động tìm và tự nguyện kết hôn với anh ta.

Người đàn ông đó kết hôn lần thứ hai và nuôi một đứa con, nhưng lại rất lương thiện và đối xử rất tốt với Tần Thải Vân, có thể nói sau khi kết hôn, Tần Thải Vân được khen ngợi lên trời, mấy đứa con riêng của nàng ta đều rất hiếu thảo. Nhẫn nhịn đến khi nàng ta sinh con trai liền nói vơi người đàn ông, để người đàn ông đó gửi con của vợ cũ đi xa.

Với mưu mô và thủ đoạn, những người như Tần Thải Vân sẽ không cam chịu để sống một cách tầm thường.

Tần Thanh Mạn không có ý định gài bẫy Tần Thải Vân, hôm nay cô chỉ đến nói với Tần Thải Vân là Chu Hồng Hạ muốn giới thiệu cho cô một cuộc hẹn hò có điều kiện tốt. Dù sao nàng ta cũng là con gái Chu Hồng Hà, nên Tần Thải Vân ở nhà cũng không thoải mái bằng hai em trai.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta không chỉ phải giúp đỡ bố mẹ làm việc mà còn phải chăm sóc hai đứa em trai, Tần Thải Vân tâm cao khí ngạo từ lâu đã muốn rời xa gia đình.

Quả nhiên, Tần Thải Vân cau mày khi nghe Chu Hồng Hà khen ngợi Lưu Hạc Xương. Đây là lần đầu tiên nàng ta nghe được những tin tức như vậy. Nhưng tại sao điều kiện của đối phương lại tốt như vậy, mà bọn họ không nói với người nhà của mình mà lại nói với Tần Thanh Mạn?

Tần Thải Vân mưu mô, thông minh, lập tức nghĩ tới mấu chốt.

Tần Thanh Mạn không phải cố ý âm mưu hại Tần Thải Vân, mọi chuyện cứ như vậy xảy ra. Từ lúc cô bước vào, các thẩm của cô bên tai không ngừng khen ngợi Lưu Hạc Xương, nói lời còn hay hơn hát, bọn họ đều đồng ý chỉ cần Tần Thanh Mạn sẵn sàng hẹn hò với Lưu Hạc Xương thì họ lập tức đưa Tần Thanh Mạn đến gặp người đàn ông đó.

Đối mặt với những khuôn mặt nhiệt tình dường như quan tâm đến mình, Tần Thanh Mạn đã hiểu tại sao nguyên chủ lại bị lừa. Bọn họ đều cùng huyết thống, nguyên chủ không ngờ những người cùng huyết thống này lại có lòng ác độc như vậy.

Nếu như thím vẫn còn có một tầng ngăn cách, thì các thúc trong cơ thể này nhất định cũng biết về hoàn cảnh của Lưu Hạc Xương, biết được mà nhìn nguyên chủ rơi vào vũng lầy thì thật quá trơ trẽn.

Nghe thấy tiếng uống rượu từ nhà bên cạnh, Tần Thanh Mạn ngượng ngùng nhìn Chúc Hồng Hà.

"Thím hai." Giọng nói của nhị thẩm này khiến Chu Hồng Hà toàn thân nổi da gà, đột nhiên toàn thân lạnh buốt, bà ta luôn cảm thấy Tần Thanh Mạn không có ý tốt.

Cả hội trường cũng vì lời nói của Tần Thanh Mạn mà im lặng.

Tần Hương cùng tam thẩm với tứ thẩm của cô nhìn Chu Hồng Hà, Tần Thanh Mạn gọi tên là Chu Hồng Hà nên không liên quan gì đến họ.

Chu Hồng Hà trước đây đắc tội với những người thân thích này, lúc này khó có thể thúc ép người khác tiến lên, bà ta chỉ có thể nhìn Tần Thanh Mạn cười đến vô cùng dối trá: "Thanh Mạn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Thanh Mạn đang chờ chính là Chu Hồng Hà tiếp lời, vội vàng nói: "Thím hai, lời thẩm nói trước đây cháu đã cân nhắc rồi, hoàn cảnh gia đình cháu quả thực rất đặc biệt, không biết Lưu đồng chí có phải là không muốn tiếp nhận Sở Sở hay không." ."

"Cái này..., Thanh Mạn, tôi liền nói rõ, nam nhân cưới vợ giúp đỡ nhà vợ là hào phóng, nhưng không ai có thể hào phóng đến nổi phải chăm sóc luôn em vợ." Chu Hồng Hà và mấy chị em dâu chân mày cau lại.

"Thanh Mạn à, cháu yên tâm, Lưu đồng chí rất tốt bụng, hắn nhất định sẽ giúp ngươi chăm sóc Sở Sở. Hắn là chủ trang trại, với mối quan hệ này, khi Sở Sở lớn lên chắc chắn sẽ không lo đến việc sắp xếp công việc." Tiểu cô Tần Hương tiếp tục lừa dối Tần Thanh Mạn.

Nghe vậy, Tần Thanh Mạn ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Tần Hương: "Tiểu cô, có phải vậy không ạ?"

Tần Thải Vân vừa mới đưa đồ uống cho đám người Tần Lỗi liền chậm lại.

"Đương nhiên là thật." Tần Hương nhìn thấy Tần Thanh Mạn bị dụ dỗ, sau đó tiếp tục dụ dỗ: "Lưu đồng chí là chủ trang trại, trong tay có chỉ tiêu công việc, nếu con gả cho hắn, hắn nhất định sẽ giúp đỡ Sở Sở."

Và đây cũng chính là lý do bọn họ dùng mọi thủ đoạn để lừa Tần Thanh Mạn kết hôn với Lưu Hạc Xương. Thật đáng để hy sinh một cô gái để tìm công việc cho những đứa trẻ khác trong nhà. Hơn nữa Tần Thanh Mạn cũng không phải bọn hắn sinh ra, cho nên bọn họ cũng không thấy tiếc.

"Lưu đồng chí điều kiện tốt như vậy, vì sao lại giới thiệu hắn cho con?" Tần Thanh Mạn cố ý giúp Tần Thái Vân hỏi ra vấn đề trong lòng.

Chu Hồng Hà, Tần Hương và đám người đều bị Tần Thanh Mạn lời nói nghẹn ngào.

Thím ba Lý Mỹ Na phản ứng nhanh chóng và giải thích: "Lưu đồng chí thích những cô gái dịu dàng, và con là người duy nhất trong nhà đáp ứng được điều kiện."

"Đúng vậy, Lưu đồng chí thích những cô gái dịu dàng, nên lúc này chúng tôi mới nghĩ đến con." Chu Hồng Hà nhanh chóng lớn tiếng lặp lại Lý Mỹ Na.

Tần Hương và thím tư Diêu Xuân Anh nhìn nhau, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Tần Thải Vân ở một bên nghe lén, âm thầm cong khóe môi, tuy rằng không đẹp bằng chị họ của mình, nhưng từ trước đến nay cô ta vẫn rất ôn nhu, nhất định có thể chinh phục được Lưu đồng chí để anh ấy sẽ cưới mình.

Tần Thanh Mạn thấy mục đích đến thăm của mình đã đạt được phần lớn, lại lên tiếng: "Các thím, cháu đồng ý đi xem mắt."

"Được, tôi sẽ sắp xếp cho con ngay bây giờ." Chu Hồng Hà cười đến khóe miệng gần như nứt ra đến tận mang tai.

"Thím hai, tôi muốn tôi cùng với Sở Sở trước bổ thân thể sau đó mới đi gặp Lưu đồng chí." Tần Thanh Mạn thấy hôm nay cô đến nhà Chu Hồng Hà là để đào hố, đương nhiên là để lấy ít đồ tốt.

Mấy người nhà của Chu Hồng Hà lập tức im lặng vì lời nói của Tần Thanh Mạn. Không chỉ đại sảnh yên tĩnh, mà cả căn phòng bên cạnh, nơi từng nghe thấy tiếng uống rượu và nói chuyện yếu ớt cũng trở nên im lặng. Chu Hồng Hà và các chị em dâu trong mắt toàn là giãy giụa..

Tần Thanh Mạn lần này thật sự đã nắm đến mệnh môn của bọn họ. Nếu không cho cô bất kỳ lợi ích gì, Tần Thanh Mạn có lẽ sẽ đi xem mắt. Nếu bọn họ không tính Tần Thanh Mạn, thì sẽ không có sắp xếp công việc cho con của bọn họ. Trời tuyết rơi đã nhiều tháng rồi, lương thực họ sợ sẽ không đủ.

"Các thím, Sở Sở và cháu trước đây đều rất đói, chúng cháu không dám tiết kiệm trứng và ngũ cốc mà thẩm đã trả. Lúc này trong nhà chúng cháu không còn nhiều thức ăn, nhất định có thể sống sót cho đến khi tuyết rơi.Nhưng đến mùa xuân, nhưng nếu chúa đói mà sụt cân sợ đồng chí Lưu sẽ coi thường cháu ạ..." Tần Thanh Mạn đã vẽ một chiếc bánh thơm ngon cho Chu Hồng Hà và những người khác.

"Trong nhà cô còn có chút lương thực, cô sẽ đưa cho cháu." Tần Hương cắn răng chịu thua.

"Nhà ta có thể đưa cho con hai con gà." Chu Hồng Hà cũng bỏ một chút vốn.

Thấy cô em chồng và chị dâu hai đều đã xuất huyết, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh nhìn nhau, đành phải đồng ý cho họ một ít trứng và thổ sản vùng núi. Cứ như vậy, Tần Thanh Mạn đi đến nhà Chu Hồng Hà, mang đồ trở về.

Giúp đỡ Tần Thanh Mạn đem vật tư đến Tần gia, Tần Thải Vân liền tâm động. Nếu kết hôn với chủ trang trại, sau này cô ta muốn ăn gì cũng được, thậm chí ba mẹ vì công việc của em trai cũng phải xem sắc mặt của cô ta. Nghĩ tới quyền lực, Tần Thải Vân đầu óc bắt đầu hoạt động...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro