Chương 10: Đếm ngược thời gian xuyên qua (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bánh quy, bánh sandwich, bánh Oreo mỗi loại ba mươi thùng.

Thứ quan trọng nhất là đường, hai trăm năm mươi cân đường trắng, một trăm năm mươi cân đường nâu, năm mươi cân kẹo đường, năm mươi cân kẹo sữa thỏ trắng lớn, năm mươi cân kẹo sữa Vượng Tử.

Ngoài ra còn có kẹo ngậm trái cây, mỗi loại năm mươi cân.

Còn cả đồ ăn vặt yêu thích của Miên Miên, trước đây cảm thấy không tốt cho sức khỏe, bây giờ thì mua hết sạch, còn có rất nhiều cá, phô mai que, bánh bông lan cuộn, bánh mì nhỏ, mỗi loại ba mươi thùng.

Que cay yêu thích của cô cũng không thể thiếu, đậu phụ khô Vệ Long Phi Vượng, mỗi loại nhất định phải mua hơn trăm túi.

Sau khi thanh toán xong, ông chủ thăm dò hỏi một câu.

"Cô có muốn mua trái cây đóng hộp không, tôi bán rẻ cho cô."

Trái cây đóng hộp thật sự rất khó bán.

"Bao nhiêu tiền."

"Tôi còn năm mươi thùng hàng nữa, mỗi thùng mười lon, bán rẻ thôi, cô đưa tám trăm là được."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, đồ hộp có thể bổ sung vitamin, trong một số hoàn cảnh đặc biệt thì rất tiện lợi.

"Được, tôi muốn mua hết."

Cô thậm chí còn không thèm trả giá.

Lần này mua đồ lại tốn hai trăm nghìn tệ.

Tiếp theo, cô lại đến cửa hàng hạt rang, một trăm cân hạt dưa nguyên bản, năm mươi cân hạt hạnh nhân, năm mươi cân hạt bí, năm mươi cân hạt dẻ rang đường.

Hạt óc chó, hạt thông, hồ đào mỗi loại năm mươi cân.

Ba mươi túi sơn tra bọc đường.

Lần này lại tiêu hơn bốn mươi nghìn tệ.

Ghé qua cửa hàng hạt rang xong, lại đi vào bên trong là đến một khu hàng chuyên bán thịt.

Cô đến sớm, đi thẳng tới quầy thịt lợn, một mình muốn một trăm con lợn to béo mổ sẵn.

Toàn bộ từ trên xuống dưới con lợn cô đều mua.

Năm trăm con gà ta, ba trăm con gà Plymouth, hai trăm con bồ câu, còn cả một trăm con gà đen.

Một trăm con vịt, một trăm con ngỗng.

Một trăm hai lăm cân cánh gà, bảy mươi lăm cân đầu cánh gà, một trăm cân chân gà.

Đây đều là những là loại thịt tươi, những loại thịt này khá đắt, cả đống này ngốn hết hơn ba trăm nghìn tệ.

Để lại địa chỉ, Thẩm Mỹ Vân ôm con gái yêu quý của mình đi đến cửa hàng hải sản bên cạnh.

Tôm he Nhật là món cô và con gái yêu quý thích nhất, chắc chắn phải mua.

Cô lập tức muốn mua một trăm năm mươi cân, một cửa hàng không đủ thì mua của hai cửa hàng.

Ngay lúc cô định tiếp tục mua.

Miên Miên đứng bên cạnh kéo tay Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, hình như con tôm này không cho vào được đâu."

Bong bóng không muốn.

Nhổ ra ngoài rồi.

Chuyện này làm Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, cô nhìn xuống con tôm he Nhật đang nhảy bật tanh tách trong tay con gái.

"Còn sống thì không cho vào được."

Miên Miên suy nghĩ một lúc, gật đầu, nói nhỏ: "Hình như là vậy ạ."

Còn sống thì bong bóng không dám đâu, chỉ thu đồ nếu nó không động đậy thôi.

Lúc này Thẩm Mỹ Vân ngơ ngác, nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn đồ đông lạnh, không muốn đồ tươi sống."

"Sao cô không nói sớm, tôm he Nhật đông lạnh thì một mình nhà tôi là đủ bao trọn gói cho cô."

"Được được, còn cả tôm bạc đất cũng để cho tôi một trăm cân, mực ống, cá hố, cá đù vàng, mỗi loại năm mươi cân."

Về cơ bản, đống hải sản này đủ để cô và con gái bổ sung DHA trong một thời gian rất dài rồi.

Tiêu bảy mươi tám mươi nghìn tệ ở cửa hàng hải sản.

Thẩm Mỹ Vân ôm con gái vội vã đi đến trạm dừng tiếp theo, nơi dừng chân tiếp theo chính là quán bán món kho.

Thịt chân giò kho, cổ vịt kho, trứng gà kho, móng giò heo kho, tai lợn kho, còn có các món chay khác nhau.

Salad rong biển, đậu phộng mỗi loại hai mươi lăm cân.

Thẩm Mỹ Vân tính toán các khoản, muốn tiết kiệm ít tiền, hai thứ chính là quần áo với thuốc men còn chưa mua.

Vì thế nên sau đó Thẩm Mỹ Vân dừng lại, yêu cầu mua hai nghìn quả trứng gà, một nghìn quả trứng vịt, năm trăm quả trứng vịt muối, hai trăm trứng bắc thảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro