Chương 20: Sau khi xuyên qua (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi lại không kìm được thở dài.

Đúng là một cô gái xinh đẹp khuynh sắc khuynh thành, rõ ràng đều mặc một chiếc áo khoác dày cộm và nặng nề như nhau, nhưng khi thẩm Mỹ Vân mặc vào thì lại có thể thấy rõ một phần dáng người yểu điệu, tinh tế, yêu kiều.

Còn gương mặt đó, mày đen mắt hạnh, mũi nhỏ môi hồng, quả thật có thể nói là một tuyệt sắc giai nhân.

Mọi người cũng vô thức hạ giọng, sợ làm cô giật mình: "Nếu khỏi bệnh rồi thì ở trong nhà nghỉ ngơi thêm đi."

"Con bé Miên Miên cũng đưa đi rồi, con còn việc gì mà phải ra ngoài gấp thế?"

"Chuyện có quan trọng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của mình đâu."

Trước sự khuyên nhủ nhiệt tình của hàng xóm, Thẩm Mỹ Vân cười khổ, ứng phó qua loa rồi rời khỏi đại viện.

Mà khi cô vừa rời đi.

Xung quanh lập tức bùng nổ.

"Con bé như thế này chắc chắn là muốn đi tìm Miên Miên."

"Có lẽ là vậy rồi, con bé Mỹ Vân đó, tính tình luôn bình thản, cũng chỉ có gặp chuyện liên quan đến Miên Miên mới trở nên gấp gáp như vậy."

"Nhưng mà đứa nhỏ Miên Miên đó đã bị hai vợ chồng nhà họ Thẩm đưa đi rồi mà?"

"Nhà họ Thẩm sắp gặp nạn rồi, tìm con bé Miên Miên về cũng có ích gì."

"Tôi thấy không bằng thì nhà họ nên chuyển về nhà cũ, nơi đó mới là chỗ dành cho những người trí thức cao như họ sinh sống."

Thật ra thì nhiều năm về trước, Trần Thu Hà từ ngõ nhỏ Ngọc Kiều gả đến tứ hợp viện.

Nhưng đột nhiên lại mang theo chồng và con gái, chuyển về nơi nghèo rách mồng tơi như đại tạp viện* này.

*đại tạp viện thường bao gồm nhiều căn nhà nhỏ xây quanh một sân chung. Các gia đình sống trong các căn nhà này và chia sẻ một số khu vực chung như sân, nhà vệ sinh chung, và các tiện ích cơ bản. Đây là một phần của kiến trúc truyền thống và đã tồn tại trong lịch sử xây dựng và văn hóa cư trú của nước T.

Cho nên mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.

Tứ hợp viện một nhà một cổng tốt như thế không ở, lại ở một nơi mà thả rắm phòng kế bên còn nghe được như đại tạp viện đây.

Cái này còn không phải là nghĩ không thông sao?

"Chuyện này chả phải nghĩ không thông hay gì cả, tôi thấy chuyện giống với nghĩ quẩn hơn là việc hai người nhà họ Thẩm lại để cho một cô gái độc thân như Mỹ Vân nhận nuôi một bé gái."

Vừa mới dứt lời, mọi người đều nhìn nhau.

Năm năm trước, nhà họ Thẩm muốn nhận nuôi con bé Miên Miên đó, bọn họ đã thấy lạ.

Dù sao thì thời buổi này nhà nào cũng không đủ cái để ăn.

Nuôi sống con mình đã khó lắm rồi.

Càng đừng nói đến việc nuôi một đứa nhỏ không cùng máu mủ ruột thịt gì.

Nhưng mà nhà họ Thẩm nói nuôi là nuôi, tuy rằng mọi người bàn tán xôn xao nhưng trong lòng đều thầm nghĩ nhà họ Thẩm thật tốt bụng.

Đều sống chung dưới một mái nhà, đều là hàng xóm với nhau.

Hàng xóm là người tốt bụng, bọn họ sống cũng an tâm hơn, không phải sao?

Nhưng không bao lâu lại có tin được truyền ra từ nhà họ Thẩm, đứa bé đó không phải được đăng ký dưới tên của hai vợ chồng già nhà họ Thẩm, mà là đăng ký dưới danh nghĩa của Thẩm Mỹ Vân.

Đây còn chẳng phải là tin chấn động, sấm dậy đất bằng, bùng nổ đến mức mọi người không hoàn hồn nổi à?

Cái gì vậy chứ?

Đăng ký dưới danh nghĩa của Mỹ Vân?

Lúc đó Mỹ Vân mới mười chín tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất để kết hôn.

Giờ đột nhiên nhiều thêm một đứa con, thế thì gả chồng kiểu gì được?

Cho nên khi đó có rất nhiều hàng xóm đến nhà khuyên ngăn, rằng vợ chồng nhà họ Thẩm không nên chiều con quá, như thế là hại đứa nhỏ.

Nhưng hai vợ chồng nhà họ Thẩm không nghe, vẫn cứ khăng khăng cố chấp.

Chính là muốn con gái bọn họ nhận nuôi.

Chuyện này thì cũng thôi đi, dù sao thì điều kiện nhà họ Thẩm cũng tốt, chính là nhà tốt nhất trong toàn cái đại viện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro