Chương 19: Sau khi xuyên qua (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là nói thật.

Ở chỗ Miên Miên có không gian bong bóng, còn có cả ngàn vạn những vật tư được cô bé tích trữ.

Có những thứ này, cho dù là gặp phải đại nạn.

Cho dù nhà họ có ở bất cứ đâu, cũng sẽ sống rất tốt.

Còn một chuyện mà hiện giờ cô không thể nói được, có lẽ tìm được Miên Miên, là sẽ có thể giải quyết được nguy cơ lớn nhất của nhà bọn họ!

"Chú ơi, đây là đâu vậy ạ?"

Miên Miên năm tuổi, bất ngờ xuất hiện ở một nơi xa lạ, xung quanh đầy những tiếng ồn ào, làm cho cô bé cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Cô bé nắm chặt cái túi nhỏ màu hồng mà mẹ đã đeo cho mình trước khi đi, vô thức tìm xung quanh.

Ở đây có cả một xe đầy người.

Nhưng mà lại không hề có mẹ của cô bé!

Người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh trên tàu hỏa, nghe thấy câu hỏi của Miên Miên, anh ta không nhịn được nói: "Chú đang đưa cháu về nhà."

Người đàn ông này tên là Triệu Phùng Quốc, cũng là người mà nhà họ Thẩm đã nhờ đưa Miên Miên về nhà.

Anh ta ngừng lại một chút, có phần tò mò nhìn chiếc túi đeo quai màu hồng nhạt trên người Miên Miên rồi hỏi: "Lúc trước cháu không có đeo cái túi này, vậy sao bây giờ lại có nhỉ?"

Miên Miên ngạc nhiên, tóm chặt lấy chiếc túi màu hồng, ngẩng đầu nhìn anh ta, khó hiểu trả lời: "Cái này cháu luôn mang theo mà, là mẹ đeo cho cháu."

"Phải không?" Triệu Phùng Quốc ngạc nhiên, chẳng lẽ là do anh ta nhớ nhầm?

Anh ta tò mò nhìn qua, chỉ cảm thấy Miên Miên trước mặt này dường như trắng hơn so với trước đó một chút.

Có lẽ là anh ta bị ảo giác.

Rõ ràng vẫn là cùng một người.

Cũng có thể là do ánh sáng.

Triệu Phùng Quốc bỏ qua suy nghĩ lung tung của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nói với cô bé: "Được rồi, đợi sau khi xuống tàu hỏa, lại ngồi thuyền một lúc nữa là tới nhà cháu rồi."

Miên Miên nghe vậy thì vô thức nhíu mày lại, nhỏ giọng lên tiếng hỏi xác nhận: "Là về nhà có Thẩm Mỹ Vân ạ?"

Xin lỗi mẹ, Miên Miên đã gọi thẳng tên của mẹ.

Nghe thế.

Trên mặt Triệu Phùng Quốc lộ ra một chút cảm thông: "Không phải, là mẹ Thẩm Mỹ Vân nhờ chú đưa cháu về nhà ba mẹ ruột của cháu."

"Chú nói sai rồi, Thẩm Mỹ Vân chính là mẹ ruột của cháu."

Chuyện này...

Triệu Phùng Quốc thở dài, cũng không biết phải giải thích thế nào, trên thực tế thì chuyện này nói ra rất dài.

"Vậy chú nói ngắn gọn cho cháu nhé."

Ban đầu Miên Miên còn hoảng loạn nhưng sau đó cô bé nhanh chóng bình tĩnh lại, mẹ đã từng dạy cô bé rằng, nếu như đến nơi xa lạ nào đó thì trước tiên phải xác nhận đây là đâu.

Qua một lát sau, Miên Miên cũng đã hiểu được, đây chính là xuyên không mà mẹ từng nói.

Ngay cả mẹ cũng xuyên không rồi.

Nhưng mà Miên Miên xuyên không lên trên tàu hỏa.

Còn mẹ thì xuyên không đến chỗ nào rồi?

Tháng hai, thành phố BK tiết xuân se lạnh, dưới mái hiên của đại viện đã kết thành những mảng băng tuyết dài, tựa như thủy tinh, trong suốt long lanh.

Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân là người phương nam cho nên không hứng thú đến việc thưởng thức cảnh đẹp này.

Sau khi lấy được giấy thông hành, cô húp hết một bát cháo trắng, nhanh chóng thay áo khoác rồi xách hành lý mà mẹ cô đã chuẩn bị xong đi ra cổng.

Chỉ là cô vừa mới bước ra.

Nhóm hàng xóm đang rửa rau bên hồ nước trong sân lập tức ngạc nhiên.

"Mỹ Vân!"

"Không phải con bệnh sao? Sao lại ra ngoài gió lạnh thế này?"

"Người nhà con đâu? Bọn họ cho con ra ngoài chưa?"

Gió lạnh tháng hai, rét đến thấu xương, tay rửa rau đã lạnh đến tê cóng.

Bà Ngô bên cạnh không khỏi nói.

"Con ra ngoài có việc một chuyến."

Thanh âm dịu dàng, nhỏ nhẹ như giọng Ngô Nông mềm mại của Giang Nam, làm trái tim người nghe cũng tan chảy theo.

Hàng xóm nghe giọng nói của cô lập tức nhìn sang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro