Chương 18: Sau khi xuyên qua (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không sai, bọn họ đưa Miên Miên đi để hy vọng con gái có thể tìm được chỗ dựa gả đi, tránh khỏi trận tai họa này.

Tuy con gái mắc hội chứng sợ đàn ông, trước đây họ cũng không bắt ép, nhưng mà bây giờ đang đứng trước bờ vực sinh tử, bệnh gì cũng không quan trọng nữa.

Thẩm Mỹ Vân biết được nỗi khổ của ba mẹ, nhưng cô không thể bỏ Miên Miên được, đó chính là con gái yêu quý của cô.

Cô không thể nào để cho con gái yêu của mình phải tới cái nhà đó, chịu những nỗi khổ vô nhân tính đó được.

Càng không nói đến việc, con gái còn có một không gian bong bóng, đứa bé năm tuổi không có cô bên cạnh, con gái xảy ra cái gì bất trắc thì sao.

Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tiếp.

Suy cho cùng thì người tài giỏi luôn phải chịu tội.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, gằn từng chữ một: "Mẹ, con không xem mắt, cũng không lấy chồng."

Nếu như xem mắt rồi gả chồng mà phải đưa Miên Miên đi.

Vậy thì cô lựa chọn sẽ cô độc tới già.

"Bởi vì Miên Miên chính là mạng sống của con."

Nước mắt làm ướt lông mi, giống như một giọt suối trong lành, sạch sẽ vô cùng và cũng xinh đẹp vô cùng.

Không ai có thể từ chối được.

Trần Thu Hà cũng vậy, bà nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm: "Oan nghiệt, oan nghiệt mà!"

Đứa bé kia là mạng của Mỹ Vân, nhưng mà Mỹ Vân cũng là mạng của bọn họ mà.

Làm mẹ ai mà không thương con của mình chứ.

Mỹ Vân thương đứa bé kia.

Nhưng mà bà cũng thương Mỹ Vân.

Vẫn là Thẩm Hoài Sơn đẩy cửa bước vào phá tan sự yên lặng của hai mẹ con, ông trầm giọng: "Thu Hà, để cho nó đi đi."

Câu này vừa nói xong.

Trần Thu Hà không nhịn nổi đứng bật dậy tranh cãi: "Hoài Sơn!"

Khó khăn lắm mới đưa đứa nhỏ kia đi được, để có thời gian lo chuyện đại sự cho con gái.

Bọn họ làm ba mẹ nhất định phải trải phẳng con đường phía trước cho con gái, trước khi bọn họ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà để cho Miên Miên quay lại vậy thì chẳng phải con gái bà sẽ đi trên con đường đầy chông gai sao?

Con đường kia cả bà và Hoài Sơn đều biết, không dễ đi và cũng là con đường khó đi nhất.

Không có sự trợ giúp của ba mẹ là họ, ngày tháng sau này của Mỹ Vân thật sự sẽ rất khó khăn.

"Thu Hà, bà không nhìn thấy sao, không có Miên Miên thì tinh thần của Mỹ Vân sẽ tan nát đấy."

Từ lúc Miên Miên đi cũng đã hai ngày rồi, một giọt nước cô cũng không uống, cơm không ăn, kháng nghị bằng cách tuyệt thực.

So với việc để cô mất trí thế này, thì chẳng thà cứ để cô đi tìm Miên Miên.

Con đường tiếp theo cho dù có khổ, cả nhà ở cạnh nhau thì chung quy cũng có thể vượt qua được.

Nếu không vượt qua được, cùng lắm thì chỉ là một nắm đất vàng mà thôi.

Nghe ba nói xong, Thẩm Mỹ Vân nhảy từ trên giường xuống, dập đầu lạy ba mẹ: "Ba mẹ, để con đi đi, con tìm được Miên Miên rồi sẽ quay lại ngay."

Ba mẹ và con cái, vốn luôn là những sự phụ lòng không dứt, cô vì con cái mà phụ lòng ba mẹ, ba mẹ lại vì con cái mà phụ lòng đi ba mẹ của họ.

Tình yêu này đã được định sẽ sẽ mãi đi xuống thế hệ tiếp theo.

Nhìn thấy con gái như vậy rồi, sao Trần Thu Hà có thể từ chối được.

Bà nhắm mắt lại, đi tới cái phía dưới tủ ngăn kéo lôi một hộc tủ ở giữa ra rồi cầm một cái phong thư màu nâu đưa cho cô.

"Đây là nơi mà Miên Miên được đưa tới."

"Hoài Sơn, ông đi làm cho Mỹ Vân một cái giấy thông hành đi."

Không có giấy thông hành thì Mỹ Vân không thể đi đâu được.

Xem đến đây.

Nước mắt của Thẩm Mỹ Vân bỗng chốc lại ồ ạt trào ra, đây chính là ba mẹ, luôn chiều theo cô và ủng hộ cô vô điều kiện.

Cô nhận lấy phong bì, cắn chặt răng: "Ba mẹ, hai người cứ chờ con, chờ con đón Miên Miên về thì sẽ có cách giải quyết chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro