Chương 23: Sau khi xuyên qua (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại chuyến nhanh nhất tiếp theo cũng phải khoảng mười một giờ mới xuất phát.

Còn phải chờ đến giờ khởi hành.

Thẩm Mỹ Vân hơi sốt ruột, cô đứng ở sảnh chờ, nhìn người đến người đi, có người mặc trang phục cách mạng Lênin, có người đội mũ Lôi Phong.

Còn có người vác theo bao đựng đồ làm từ vỏ chăn lớn, bị đè nặng đến mức cong lưng mà đi về phía trước.

Bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác chân thực này.

Cô đã xuyên đến thập niên 70 ở Thủ đô.

Hơn nữa còn lạc mất con gái quý báu của mình.

Nghĩ đến đây, cô càng gấp gáp mãi cho đến lúc xếp hàng kiểm tra vé.

Thẩm Mỹ Vân gần như là người xếp hàng đầu tiên.

Sau khi lên tàu, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ là sau cái thở phào đó, nhìn thấy trẻ con trên tàu khóc lóc, Thẩm Mỹ Vân lại bắt đầu lo lắng.

Miên Miên của cô, có phải cũng đang ở một nơi xa lạ, khóc thút thít gọi mẹ ơi hay không?

Từ ga tàu hỏa BK đến tỉnh H chỉ mất một ngày một đêm.

Khoảng hơn chín giờ ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân đến ga tàu hỏa tỉnh H, tàu hỏa dừng lại, đến lúc xuống rồi.

Càng về phía Bắc, thời tiết lại càng lạnh, vừa mới đặt chân ra ngoài đã bị từng đợt gió Bắc lạnh thấu xương tạt thẳng vào người.

Thẩm Mỹ Vân kéo khăn choàng cổ lại, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp đầy sức sống.

Cô bất chấp gió lạnh, xếp hàng chờ ở lối ra.

Nhưng cô lại không hề biết rằng.

Ngay tại lối vào kế bên.

Miên Miên suy nghĩ cả đêm, mẹ cô bé tên là Thẩm Mỹ Vân, đang ở Thủ đô chờ cô bé.

Cô bé không thể đi theo Triệu Phùng Quốc được, cô bé cũng không muốn đi tìm ba mẹ ruột thịt gì đó.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Miên Miên bắt đầu một mình hành động.

Nhân lúc Triệu Phùng Quốc ngủ say, cô bé lén chạy ra khỏi nhà khách. Dựa theo trí nhớ mà chạy đến ga tàu hỏa.

Cũng may hai nơi này không cách nhau quá xa, trí nhớ cô bé cũng rất tốt, vừa hay vẫn còn nhớ đường.

Đến được ga tàu hỏa, Miên Miên hỏi nhân viên tàu đang mặc đồng phục, nghe ngóng thật chi tiết về chuyến tàu từ tỉnh H đến Bắc Kinh.

Cô bé lặng lẽ đi sau những người khác, chuẩn bị lén lên tàu.

Chỉ là khi sắp thành công, nhân viên soát vé dường như nhận ra điều gì đó.

"Này, nhóc con, vé của con đâu?"

Nghe thấy tiếng động.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nhìn qua...

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy một đám đông, trong đó nhân viên soát vé dường như đang trách mắng một đứa trẻ trốn vé lên tàu.

Thời buổi này giá vé tàu hỏa khá đắt đỏ, còn phải có giấy thông hành, không mua được vé là một chuyện, lấy được giấy thông hành cũng không phải là điều dễ dàng.

Cho nên trốn vé là chuyện thường thấy.

Thẩm Mỹ Vân mấp máy môi, cố gắng kiễng chân lên, muốn nhìn kỹ hơn.

Người xếp hàng phía trước rời khỏi trạm là đến lượt cô, nhân viên soát vé hô to: "Này cô, đưa vé cho tôi."

Thẩm Mỹ Vân lập tức dừng lại, hạ gót chân xuống, cô lấy vé tàu hỏa trong túi ra rồi đưa cho đối phương.

Sau khi nhân viên kiểm vé xong, thì mới cho cô đi.

Chờ cô ra khỏi trạm, Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhân viên soát vé vẫn đang lớn tiếng trách mắng dạy dỗ bên kia.

Đám đông cũng rất nhiệt tình, giống như chuẩn bị cãi nhau.

Thẩm Mỹ Vân mím môi, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn xen vào chuyện của người khác.

Thôi bỏ đi, rốt cuộc thì việc tìm con gái vẫn quan trọng hơn.

Dù sao thì chuyện ngoài lề chẳng liên quan đến cô, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được con gái.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân nhìn chân trời bằng ánh mắt nặng nề.

Rời khỏi ga tàu hỏa mà không quay đầu lại, cô lên đường đi tìm con gái.

Thẩm Mỹ Vân chỉ hy vọng bản thân đến sớm một chút, thế mới có thể sớm gặp được con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro