Chương 24: Sau khi xuyên qua (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bên cạnh đó, tại cổng soát vé.

Vốn dĩ Miên Miên muốn lẻn lên tàu cùng lúc với một nhóm người lớn nhưng không ngờ là cô bé đã bị phát hiện.

Đã thế còn bị gọi tên giữ lại, tim Miên Miên như sắp nhảy vọt lên cổ họng, nước mắt cô bé lập tức rơi lã chã, kèm theo tiếng khóc nức nở.

"Cô ơi, cháu xin lỗi, cháu không có vé, cháu biết mình là đứa trẻ hư, nhưng cháu cần tìm mẹ, mẹ cháu đang ở thành phố BK."

"Cô cho cháu lên tàu với."

"Cháu năn nỉ cô mà."

m thanh nho nhỏ, giọng điệu lại vô cùng đáng thương.

Cô bé rất dễ thương, đôi mắt to tròn, lúc cầu xin sự giúp đỡ với gương mặt đẫm nước mắt như thế khiến cho người khác không thể từ chối được.

Hơn nữa quần áo mà Miên Miên mặc cũng rất đẹp, dù hơi mỏng nhưng vẫn trông rất xinh xắn, sau lưng còn đeo chiếc túi màu hồng nhạt.

Vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ nhà có điều kiện.

Nhân viên soát vé kia cũng khó xử nói: "Nhưng ở đây đã có quy định, có vé mới được lên tàu."

Nếu cô để đối phương lên tàu là làm trái với quy định.

Miên Miên suy nghĩ, cô bé lấy một viên kẹo trong túi màu hồng nhạt đưa cho cô nhân viên soát vé rồi hỏi: "Cháu có thể đổi kẹo lấy vé tàu được không ạ?"

Nhân viên soát vé nhìn viên kẹo kia, đôi mắt trừng lớn, viên kẹo kia quả thật rất đẹp, vỏ giấy màu sắc rực rỡ sáng lấp lánh, là loại mà cô chưa từng thấy.

Chỉ là, dù chưa từng thấy cũng không thể được.

"Không được, cháu phải dùng tiền mua vé."

Tiền.

Miên Miên nghĩ tiếp, cô bé lục lọi chiếc túi, sau đó lấy ra một nắm tiền lẻ, một đồng, năm đồng rồi mười đồng.

Đưa tất cả qua.

"Chỗ này có đủ mua vé không ạ?"

Số tiền mẹ cho cô bé đều ở đây hết.

Đưa tất cả cho đối phương, Miên Miên chỉ cần được lên tàu thôi.

Lúc này, nhân viên soát vé cầm lên xem, nhưng không biết loại tiền tệ này, cô ngạc nhiên hỏi: "Đây là loại tiền gì thế?"

"Cái này không phải tiền. Là giả." Cô chưa thấy thứ này bao giờ.

Miên Miên kêu "a" một tiếng, nhanh chóng giải thích: "Đây là tiền mà, là tiền thật mà."

Rõ ràng là mẹ đã đưa cho cô bé để sử dụng vào thời điểm quan trọng.

Mẹ không thể lừa cô bé được.

Chỉ là, không ai tin cô bé cả.

Mọi người xung quanh cũng lấy tiền xem một lượt, rồi trả lại: "Đây không phải tiền đâu, chắc cháu đang đùa rồi, cái này không thể mua vé được."

Lúc này, Miên Miên hoàn toàn thất vọng, cô bé cất tiền vào bọc nhỏ bên trong túi hồng nhạt, cô bé không rõ, làm sao mà tiền của mình lại là giả được?

Đây là thứ mà mẹ đã đưa cho cô bé mà.

Miên Miên vô cùng buồn rầu.

Tiền là giả, ngay cả mẹ cũng không thấy đâu.

Không có tiền thì không thể lên tàu, không lên tàu sẽ không tìm được mẹ.

"Cháu không tìm được mẹ mất, cháu đã đợi suốt đêm rồi."

"Mẹ chưa đến tìm cháu, nên cháu muốn tìm mẹ."

Không phải kiểu khóc lóc gào thét, mà là kiểu thút thít, lí nhí, tủi thân không thành tiếng.

Làm cho người ta đau lòng.

"Cháu bé này, có phải cháu đã gặp bọn bắt cóc trẻ con không?"

Miên Miên không biết cái gì gọi là bọn bắt cóc trẻ con.

Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng giải thích: "Cháu lên xe với một chú lạ mặt, chú ấy bảo sẽ dẫn cháu đi tìm ba mẹ ruột."

"Nhưng mẹ ruột của cháu tên là Thẩm Mỹ Vân."

"Cháu không có ba mẹ ruột gì cả, cháu chỉ có một mình mẹ thôi."

Sau khi cô bé có thể ghi nhớ được, cái tên đầu tiên cô bé học chính là Thẩm Mỹ Vân.

Mẹ đã dạy cô bé, nếu ở bên ngoài không tìm được đường về nhà, thì phải tìm chú cảnh sát.

Bảo các chú dẫn mình đi tìm Thẩm Mỹ Vân.

Nhưng mà, cô bé không thấy chú cảnh sát, chỉ thấy các cô chú mặc đồng phục.

"Ồ, vậy cháu bé này, có lẽ là đã gặp phải bọn chuyên bắt cóc trẻ con rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro