Chương 26: Sau khi xuyên qua (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tới không ai khác, chính là Triệu Phong Quốc.

Sáng nay lúc anh ta tỉnh dậy, đứa trẻ nằm cạnh đã biến mất, anh ta lo lắng đến nỗi đi tìm cả buổi sáng.

Nhưng vẫn không thấy đâu.

Triệu Phong Quốc không định quay về mà cố gắng tìm thêm lần nữa.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu: "Anh, anh..." là ai?

Chỉ là chưa kịp hỏi hết câu, đối phương đã lên tiếng.

"Miên Miên có tìm cô không?"

Nghe tới đây, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân lập tức thay đổi, cô nhanh chóng phản ứng lại.

"Anh nói gì cơ? Là anh đưa Miên Miên đi ư?"

Cô nghe mẹ kể, bà đã phó thác Miên Miên cho một sinh viên ở tỉnh H quê bà.

Để anh ta đưa Miên Miên về nhà ba mẹ ruột của cô bé.

Triệu Phong Quốc nhìn vẻ mặt của Thẩm Mỹ Vân, hiển nhiên đã hiểu.

"Miên Miên không tìm cô sao?"

Anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, sốt ruột đến mức tự đấm ngực mình: "Thôi xong rồi, tôi lạc mất Miên Miên rồi." Dứt lời, anh ta lập tức hối hận.

Đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?

Không bằng đi tìm đứa nhỏ còn hơn.

Nghe được lời đối phương nói xong, trong đầu Thẩm Mỹ Vân ầm vang một tiếng, cô cảm thấy như bầu trời đang sập xuống.

Cả người run lên, cô không nhịn được tiến lên một bước, cao giọng hỏi: "Anh lạc mất Miên Miên khi nào, ở đâu?"

"Mới tối hôm qua thôi, buổi tối không có vé tàu, tôi định đến nhà khách nghỉ tạm một đêm, buổi sáng sẽ đưa Miên Miên mua vé rồi ra đảo. Nhưng mà lúc sáng tôi tỉnh dậy thì Miên Miên bên cạnh đã không thấy tăm hơi."

Vé tàu sớm nhất vào lúc 6 giờ sáng.

Chỉ là, bây giờ đã là 9 giờ 40 phút.

Nói cách khác, Miên Miên đã mất tích gần bốn tiếng.

Nghe thấy những lời này.

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng bình tĩnh lại: "Không đúng, không phải bốn tiếng, có lẽ tối qua Miên Miên đã bỏ trốn rồi."

Con gái của cô, cô biết rõ nhất.

Trí nhớ của cô bé rất tốt, đặc biệt là với tuyến đường, hầu như chỉ cần đi một lần, cô bé sẽ nhớ như in.

Chắc chắn Miên Miên đã phát hiện đối phương đáng ngờ, nên nhân cơ hội tìm cách bỏ trốn.

Thẩm Mỹ Vân là một người mẹ đơn thân, lại một mình chăm sóc con cái, nên cô sẽ phổ cập khoa học trong sinh hoạt hàng ngày cho Miên Miên.

Nếu mẹ đi vắng, lúc chỉ còn lại một mình cô bé, thì cô bé cũng sẽ biết nên làm gì.

Nếu gặp phải bọn buôn người, cô bé lại càng biết là phải làm gì.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân vừa cảm thấy may mắn vừa hối hận.

Cô nhanh chóng nghĩ ra kế sách: "Như thế này đi, anh đến nhà khách, hỏi xem tiếp tân có nhìn thấy đứa trẻ Miên Miên hay không."

"Còn tôi bây giờ sẽ đi nhà ga, hỏi nhân viên ga tàu có thấy đứa trẻ nào trạc tuổi Miên Miên không."

"Chúng ta chia nhau ra tìm."

Triệu Phong Quốc kinh ngạc trố mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân.

"Sao vậy, nghe không hiểu hả?"

Thẩm Mỹ Vân dường như mất kiên nhẫn: "Sau nửa tiếng nữa, cho dù có kết quả hay không, chúng ta vẫn phải có mặt ở cửa ga tàu."

Dứt lời, cô không thèm để ý tới vẻ mặt của Triệu Phong Quốc.

Thẩm Mỹ Vân xách hành lý, chạy như bay tới ga tàu hỏa.

Cô luôn tự nhủ, nếu bản thân nhanh hơn một giây thì sẽ tìm thấy Miên Miên sớm một giây.

Miên Miên của cô cũng bớt đi một phần nguy hiểm.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tới nhà ga, cô đi thẳng đến nơi soát vé, suốt dọc đường đi cô đã nghĩ không biết bao nhiêu lần.

Theo mạch suy nghĩ của con gái, thì cô bé sẽ làm gì?

Chỉ có một đáp án duy nhất.

Cô bé sẽ muốn nhân cơ hội trà trộn lên chuyến tàu từ tỉnh H đến thành phố BK.

Nói thì dễ, nhưng thực tế để làm được thật sự rất khó.

Nơi này có quá nhiều nguy hiểm, một mặt thì cô bé mới năm tuổi, mặt khác lại không có tiền, rồi còn nhân viên soát vé, bọn buôn người.

Liệu Miên Miên có lên tàu được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro