CHƯƠNG 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nông thôn, gà đều ăn lá cây cùng sâu bọ, đẻ trứng ra có vỏ màu vàng nhạt, so với trứng gà vừa to vừa trắng tại trại chăn nuôi ở đời sau quả thật có điểm khác nhau, ăn cũng không có mùi tanh.

Nhìn thấy Lâu Tư Bạch tỉnh dậy, Tô Yên trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó trên mặt mau chóng nở nụ cười:" Anh tỉnh rồi?"

Thật cẩn thận bưng chén đi về phía hắn ngữ khí nhiệt tình nói:"Mau ngồi dậy ăn, đã đói bụng rồi đúng không?"

Giường của Lâu Tư Bạch và Võ Kiến Quốc ở song song nhau, chính giữa chỉ cách nhau khoảnh hai ba tấc, chẳng sợ thân mình Tô Yên lại gầy, cũng muốn nghiêng người mà đi.

Lúc Lâu Tư Bạch chưa tỉnh lại, Tô Yên trực tiếp, tháo giày đi từ cuối giường đi lên, hiện tại người đã tỉnh, Tô Yên đành phải làm bộ đi từ bên cạnh đi qua.

Ngồi vào mép giường, động tác ôn nhu, nhẹ nhàng cầm muỗng quậy lên hai lần, thấy người ngổi dậy, lại múc một muỗng nước đường đỏ, cúi đầu thổi nhè nhẹ, sau đó đưa qua, đôi mắt cong cong nhìn người:"A... Há miệng, nhanh uống đi."

Giống như đang dỗ dành trẻ con.

Lâu Tư Bạch nhìn cô, trong nháy mắt ánh mắt có chút phức tạp. Tuy rằng hắn phát sốt ngủ rồi, nhưng trong đầu vẫn là có chút ấn tượng, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người chà lau thân thể cho hắn, còn đút hắn ăn, động tác thực ôn nhu, làm cho hắn lầm tưởng như đang quay về lúc nhỏ.

Bây giờ nhìn đến người, không sai biệt lắm đã rõ ràng vì sao lại thế.

Trên mặt có cảm giác hơi chút nóng lên, cũng không biết vào buổi sáng nữ nhân này đã làm cái gì, hiện tại quần áo ở vùng ngực cùng bụng của hắn đều ướt, cái mông nơi đó còn ẩn ẩn có chút trướng trướng, thực không thoải mái.

Tô Yên cầm cái muỗng tay lại hướng phía trước nhích một chút, đụng phải cánh môi của Lâu Tư Bạch. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, mở miệng, uống xong một muỗng nước đường đỏ này.

Nước đường đỏ ấm áp lại ngọt ngào dọc theo cổ họng một đường chảy vào dạ dày, sau đó là đến trong lòng.

Hầu kết nhúc nhích làm Lâu Tư Bạch cảm giác giọng nói khô  khốc đã thoải mái một chút, dùng thanh âm có chút trầm thấp dò hỏi:"Cô như thế nào lại không đi làm việc?"

Tô Yên thấy hắn uống xong, trên mặt ý cười càng nhiều, nghe xong lời này, không cần suy nghĩ liền nói:"Anh đều bệnh thành như vậy, tôi nào dám mặc kệ anh."

Cô nói chính là lời nói thật, buổi sáng hắn cả người sốt đến hôn mê bất tỉnh, nếu cô cũng đi rồi, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng đến.

Lâu Tư Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng cũng chưa nói gì, yên lặng tiếp nhận chén trong tay cô, cũng không cùng Tô Yên khách sáo, hắn cúi đầu, cầm muỗng múc trứng gà lên ăn.

Tô Yên nấu trứng gà vừa chín, bên trong màu vàng của lòng đỏ trứng thật đẹp, tựa như ánh mặt trời vào buổi sáng sớm, cắn một ngụm, phấn phấn nộn nộn, chính giữa có chút mềm mềm, nếu tắt bếp sớm một chút liền biến thành trứng lòng đào.

Kỳ thật Tô Yên rất thích ăn trứng lòng đào, bất quá nơi này trứng gà không có diệt khuẩn, cô không dám nấu thành như vậy, sợ ăn vào sẽ đổ bệnh.

Lâu Tư Bạch ăn xong một quả trứng gà, liền uống vài muỗng nước đường đỏ, tựa hồ có chút khát nước, lúc uống có điểm gấp gáp, một giọt nước đường còn dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Hắn đang chuẩn bị giơ tay lai đi, bên cạnh liền xuất hiện một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn trước hắn một bước chạm vào cằm của hắn.

Tay của nữ nhân vừa trắng lại vừa mềm, chạm đến cằm của hắn, mang theo từng đợt run nhè nhẹ.

Lâu Tư Bạch tay cầm muỗng dừng một chút.

Trong lúc nhất thời đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn xem người đối diện.

Cố tình nữ nhân này tựa hồ không có chút cảm giác, trong miệng còn nũng nịu oán giận:"Anh cần phải cạo râu, thật sự quá cợm người."

Nói xong liền giơ tay đến trước mặt hắn, cho hắn xem đầu ngón tay hơi hơi đỏ lên.

Lâu Tư Bạch nhấp nhấp miệng, khẽ ừ một tiếng, một lần nữa cầm muỗng uống.

Lần này động tác chậm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro