CHƯƠNG 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâu Tư Bạch cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không có bất kỳ một biểu tình gì, cũng không cùng cô giải thích hành động của bản thân, chỉ là hỏi một câu:"Xong việc chưa?"

Tô Yên nhìn hắn, trên mặt dần dần nở nụ cười xán lán, không cần suy nghĩ liền từ ghế ngồi vui vẻ đứng lên, đi về phía cửa, liền tự giác dừng lại ở vị trí cách hắn một bước, ngẩng mặt cười đến thực vui vẻ:"Anh như thế nào lại đến đây?Cố ý tới đón tôi sao?Nha, anh thật là quá quá quá tốt rồi..."

Nếu không phải vì cây dù đang trên tay hắn đang nhỏ nước, Tô Yên đều muốn nhảy lên ôm lấy hắn.

Lâu Tư Bạch nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, khóe miệng cũng không tự giác cong cong, hắn không phủ nhận, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu:"Trời tối, hiện tại trở về đi."

"Được"

Tô Yên vui sướng lên tiếng, xoay người liền chạy tới xếp gọn bài thi, còn kích động tới thốt ra những lời nịnh nót:"May mà anh đến, nếu không tôi cũng không biết nên làm thế nào, nhiều bài thi như vậy, nếu bj xối ướt liền xong rồi, Bạch Bạch, tôi liền biết anh là tốt nhất."

"...."

Bạch Bạch là cái quỷ gì?

Lâu Tư Bạch tức giận nhìn cô một cái, nhấn mạnh:"Tôi có tên."

Tô Yên hừ hừ:"Yên tâm, tôi chỉ vào những lúc không có người khác mới kêu anh như vậy."

Nói xong xoay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt thẹn thùng, ngượng ngùng bổ sung thêm một câu:"Anh cũng có thể kêu tôi là Yên Yên."

Khóe miệng của Lâu Tư Bạch co rút một chút, sau đó quay đầu sang hướng khác, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Da mặt của hắn không dày như cô.

Tô Yên cũng không thèm để ý, nhanh chóng bỏ bài thi vào trong túi vải, chạy đến trước mặt hắn, rất tự nhiên cùng thuần thục mà nhét túi vải vào trong lòng hắn:"Cầm giúp tôi một chút."

Cô liền quay người đi khóa cửa, tuy rằng trong văn phòng cũng không có gì quý giá, nhưng vẫn cần phải khóa kỹ, bên trong còn có mấy cái bàn cùng mấy cái ghế, cũng có khả năng bị trộm.

Lâu Tư Bạch dường như đã thành thói quen, sắc mặt tự nhiên ôm túi vài vào trong ngực, cái túi vải này hắn có chút ấn tượng, vẫn là hắn giúp cô may nó, cô cảm thấy phiền chán khi mỗi ngày đi làm cùng tan tầm đều phải cầm sách trên tay, còn muốn mang theo nước cùng chén đũa.

Công xã bên này tuy rằng cung cấp cơm trưa, nhưng mấy thứ như chén đũa đều phải tự mình chuẩn bị, chén đũa tại chỗ ở của thanh niên tri thức không nhiều lắm, mỗi người chỉ có một bộ, buổi sáng cô phải mang đi, buổi tối còn muốn mang trở về, cho nên cô náo loạn muốn hắn may cho cô một cái túi, Tô Yên không thiếu vải, mấy ngày hôm trước Lâu Tư Bạch liền nhìn đến trong nhà gửi cho cô hai bộ quần áo mùa thu cùng vải dệt.

Bất quá kỹ thuật của Tô Yên không tốt, túi vải cô may chỉ dùng được ngày đầu tiên liền đứt chỉ, cuối cùng vần là Lâu Tư Bạch nhìn không được, đành may lại giúp cô.

Nếu túi vải đã nằm ở trong tay của Lâu Tư Bạch, Tô Yên liền không có suy nghĩ phải cầm trở về, sau khi khóa kỹ cửa liền nhét hai tay vào túi, ngáp một cái, sau đó cả người dựa vào Lâu Tư Bạch.

Lâu Tư Bạch mở dù ra, nhẹ nhàng liếc cô một cái, Tô Yên phồng mặt, ngoan ngoãn đứng thẳng lại, nhưng khi hai người bước vào trong mưa, cô lại bắt đầu dựa sát vào Lâu Tư Bạch, trong miệng còn oán giận:"Trận mưa này cũng quá lớn nha, xối tới rồi..."

Ríu rít nói không ngừng.

Bất quá lá gan của cô cũng không phải rất lớn, không dám trắng trợn táo bạo chui vào trong lòng hắn, chỉ dám lén lút vươn tay ôm lấy cánh tay của hắn, trên tay nam nhân còn ôm túi vải, cánh tay vừa lúc có một chỗ trống.

Ngoài miệng còn có ý đồ dời đi lực chú ý của hắn:"Đã lâu không ăn bánh bao thịt, ngày mai mời anh ăn bánh bao thịt được không? Bất quá anh cần phải giúp tôi chấm bài thi, đúng rồi, anh còn phải tiếp tục dạy tôi toán học cùng vật lý, toán học còn ổn, vật lý thật sự là quá khó, yêu cầu của tôi cũng không phải rất cao, chính là mỗi lần thi đều có thể đạt hơn 80 điểm là đủ rồi..."

Lúc này cô vừa đựng tới cánh tay của hắn, Lâu Tư Bạch quay đầu, rũ mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt không thay đổi, chỉ là nói một câu:"Buông tay."

Tô Yên không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị phát hiện, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ, bất quá cô cũng không thu về, ngược lại chơi xấu ôm cả cánh tay của hắn, trong miệng còn lớn tiếng nói:"Không cần, tôi lo lắng anh té ngã, anh ngã thì không có việc gì, nhưng bài thi của tôi không thể xảy ra chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro