CHƯƠNG 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy người, Tô Yên ngược lại phản ứng bình tĩnh nhất, tựa như việc gì cũng chưa xảy ra, cầm chén cơm ăn ngon lành.

 Không biết nói điều gì cùng người ta, Lâu Tư Bạch đứng ở bên ngoài một lúc mới trở lại, sắc mặt hững hờ, làm như không có gì, khiến cho không ai đoán ra cụ thể có chuyện gì. Hắn mang từ phòng bếp một chén cơm lại đây ăn, động tác chậm rãi bình tĩnh giống như bình thường.

Chỉ là sau khi ăn một chút giống như phát hiện có chỗ nào không đúng, nhíu nhíu mày, đôi mắt lơ đãng nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại về phía Tô Yên ở cách đó không xa. Tô Yên quay đầu nói nói cười cười với Chu Yến ở bên cạnh, cảm thấy là bản thân suy nghĩ nhiều, liền không suy nghĩ nữa.

Cơm nước xong, mọi người đều trở lại phòng nghỉ ngơi, ngày bình thường muốn nghỉ ngơi cũng không có thời gian, hiện tại mãi mới có trời mưa, không cần phải làm việc, mọi người đều muốn ngủ lâu hơn một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cơm nước xong Tô Yên không có đi nghỉ luôn, mà cầm giày ngồi xổm ở trước cửa chính giặt sạch, không phải cửa phòng bếp.

Thời đại này, ngày mưa cũng không có ủng đi mưa, hoặc là phải dùng giày vải, giày rơm hoặc đi chân trần. Tô Yên cảm thấy đi chân trần vào ngày mưa không an toàn, trên mặt đất đều là nước, dễ bị cảm lạnh, cô tình nguyện ướt giày cũng không muốn đi chân trần.

Giày rơm rất đau chân, hôm nay cô dùng giày vải đi ra ngoài, trên mặt đất toàn là bùn lầy, đã dẫm bẩn đến không thể nhìn nổi, sau khi đến chỗ ở của thanh niên tri thức cô liền cởi ra, ch nên lúc này muốn giặt sạch sẽ.

Giặt giày rất đơn giản, lúc này cũng không có cái bàn chải nào, cũng may ở nông thôn có rất nhiều xơ mướp khô, đầu tiên dùng nước dội trên bùn mấy lần, sau đó rải bột xà phòng trên giày, cuối cùng dùng xơ mướp khô cọ rửa, cọ mạnh vào chỗ có bùn mấy lần liền sạch.

Tô Yên giặt giày được một nửa, đột nhiên bên cạnh có thêm người. Theo bản năng, Tô Yên xoay đầu nhìn, đối mặt với Vương Hồng Bân, nhịn không được ngạc nhiên, nhíu mày:"Có việc gì?"

Vương Hồng Bân sắc mặt vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút xấu hổ nói:"Tôi...Cái kia..."

Nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng từ trong túi dứt khoát móc ra một thứ đem tới, cẩn thận hướng đầu gối Tô Yên ném.

Tô Yên ngồi xổm, đồ vật không lớn, thả vào đầu gối cũng không bị ngã, theo bản năng cô cúi mắt nhìn, phát hiện là dầu nghêu sò, Hàn Lệ Lệ các cô ấy hôm nay cũng mua loại này.

Vốn dĩ Tô Yên cũng định mua, nhưng nghĩ rằng mình vẫn còn, nên muốn chờ đến khi mình dùng hết thì lại đến mua.

Cô nhớ tới, hôm nay lúc bọn họ từ Cung Tiêu Xã đi ra ngoài, Vương Hồng Bân đột nhiên quay trở lại một chuyến, hóa ra là mua cái này.

Vương Hồng Bân giải thích một câu:"Cái này cho cô."

Nói xong liền quay người đi, biến mất thật nhanh ở cửa.

Tô Yên ngẩng đầu muốn gọi người lại đã không còn kịp rồi, nhíu nhíu mày, cúi đầu lại lần nữa mắt nhìn đồ vật ở trên đầu gối mình, nửa ngày không nói gì, trên mặt mang theo sắc thái trầm tư.

Lâu Tư Bạch ngồi ở vị trí cửa phòng bếp, vừa lúc hắn nhìn thấy toàn bộ cảnh này, mím môi, vẫn luôn không thu hồi tầm mắt lại.

hình như Tô Yên cảm nhận thấy, ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn sau đó lại nhìn xuống, cuối cùng không nói cái gì, cũng không tươi cười như lúc bình thường hay qua lại, trực tiếp cúi đầu tiếp tục giặt giày.

Trong lòng còn nghĩ, lần này Vương Hồng Bân giúp cô rất đúng lúc.

Cho nên một lát sau, sau khi Tô Yên giặt giày sạch cô cũng không đi phòng bếp tìm Lâu Tư Bạch, mà là trực tiếp về phòng ngủ.

Nhìn thấy Tô Yên nằm trên giường, Chu Yến nằm trên giường bên cạnh thấy có chút kỳ lại, trực tiếp hỏi:"Hôm nay cô không đọc sách?"

Nghe thấy hỏi thế, Hàn Lệ Lệ cùng Phương Dương bên kia đều hóng chuyện nhìn lại đây.

Tô Yên sắc mặt bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Đi một buổi sáng rồi, quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi ngủ một chút."

Chu Yến chỉ là tò mò một chút, không có ý khác:"Vậy chúc cô ngủ ngon."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro