CHƯƠNG 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Vương Hồng Bân biết gần đây Tô Yên cùng Lâu Tư Bạch thân thiết, trước đây là xảy ra mâu thuẫn, sau đó lại dần dần chuyển thành hối hận, hắn cho rằng Tô Yên không bỏ được mình, cuối cùng phát hiện thật ra là chính mình không rời bỏ Tô Yên được. Không có Tô Yên, cái gì hắn cũng không có cũng chẳng là cái gì.

Cho nên nhìn thấy Tô Yên gần gũi với Lâu Tư Bạch, trong lòng vừa ghen ghét vừa sợ hãi, hoàn toàn cảm thấy mất bình tĩnh. Trước đây khi Lâu Tư Bạch vừa tới chỗ ở của thanh niên tri thức hắn cảm thấy giống như đối với kẻ địch, lo sợ người này cướp đi Tô Yên, vốn dĩ Tô Yên thích người đẹp trai, hắn có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của cô dừng lại nhiều lần ở trên người Lâu Tư Bạch.

Cũng ay Lâu Tư Bạch là kiểu người kiêu ngạo, cơ bản là không vừa mắt Tô Yên, hơn nữa mỗi ngày hắn đều cố ý ở trước mặt Tô Yên vô tình nói xấu Lâu Tư Bạch. Dần dần Tô Yên cũng liền không thích người này, nếu không phải lần trước Lâu Tư Bạch dầm mưa chạy lên núi tìm được người, Tô Yên cũng sẽ không có ý định với hắn.

Trong khoảng thời gian hai người này ở cùng, hắn đều để ý, trong lòng cảm thấy bực mình khó chịu, khiến cho hắn không làm được việc gì. Rốt cuộc không có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn người mình thích mỗi ngày đều cùng người khác liếc mắt đưa tình, lại nói Tô Yên cũng không phải là không có cảm giác với hắn.

Hiện tại nghe được Lâu Tư Bạch quan hệ thân cận với cô gái khác, hắn liền biết cơ hội của mình đến. Con người của Tô Yên này, lúc tốt với người ta sẽ đem người lên tận trời cao, lúc ghét người thì chỉ hận không thể cả đời không thấy mặt họ, trái tim cô lại cực nhỏ, không chấp nhận được người đàn ông mình thích có quan hệ thân thiết với cô gái khác.

Lâu Tư Bạch một bên thì quan hệ tốt với cô, một bên lại đến gần cái cô xã viên kia, giống như mình trước đây, hơn nữa hắn còn không bằng mình, ít nhất lúc trước mình cùng Tô Yên là quan hệ công khai, quan hệ với Lâu Tư Bạch còn không rõ ràng.

Vương Hồng Bân cảm thấy, Lâu Tư Bạch cũng không phải là chính nhân quân tử giống như vẻ bên ngoài của hắn một khi đã như vậy, chính mình phải nắm bắt lấy cơ hội này, cùng Tô Yên trở lại như trước vậy.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt tươi cười của Vương Hồng Bân tăng thêm:"Về sau tôi sẽ giúp A Yên nấu cơm, anh đừng cảm thấy kỳ lạ, trước đây cũng là thế này, chỉ là gần đây chúng tôi cãi nhau, cô ấy mới giận dỗi xa cách với tôi."

Nói xong bắt đầu quan sát sắc mặt của Lâu Tư Bạch, muốn tìm ra một chút sơ hở trên mặt hắn.

Lâu Tư Bạch không nhìn hắn nữa, đi thẳng về phía kệ bếp làm cơm, không nói cái gì.

Vương Hồng Bân cũng không thèm để ý, sau khi đem nồi rửa sạch thì liền xào rau.

Hai người không ai nói chuyện, không khí trong phòng bếp trở nên có chút áp lực.

Thời điểm ăn cơm, cơm của Tô Yên cũng là Vương Hồng Bân đưa cho cô. vẫn là Vương Hồng Bân hầu hạ khiến cho người thật thoải mái, lúc lại lấy đũa, lúc lại gắp đồ ăn cho cô, cái gì cũng đều chăm chút cho cô.

Cũng khó trách nguyên chủ lúc trước sẽ thích người này, không thể không nói, dáng vẻ quan tâm cô hết mình như vậy thật đúng là không thể nào ghét nổi.

Tô Yên thoải mái yên tâm được hắn hầu hạ, cơm nước xong trực tiếp đem bát đũa để lên phía trước, giống như địa chủ vỗ vỗ mông đứng dậy.

Những người khác nhìn thoáng qua, Vương Hồng Bân cười, vẻ mặt yêu chiều:"Tiếp tục ăn, lát nữa để tôi thu dọn."

Nói xong hắn cúi đầu ăn tiếp, giống như bình thường.

Những người khác thấy hắn như vậy cũng không dám nói gì.

Lâu Tư Bạch rũ mắt, ăn hết đồ ăn trong bát, rồi sau đó đứng lên đi, cầm chén đũa quay về phòng bếp.

Mọi người đều cảm thấy không khí có chút không thích hợp, đưa mắt nhìn nhau Hàn Lệ Lệ bĩu môi hướng Phương Dương làm cho cô nhìn dáng vẻ của Tô Yên, trong mắt mang theo vài phần khinh thường.

Phương Dương không nói chuyện, chỉ vì biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro