CHƯƠNG 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý nghĩ của Vương Hồng Bân đối với cô, trong lòng Tô Yên đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà cũng chỉ là hiểu rõ mà thôi, sẽ không tha thứ thật sự. Cô không phải là nguyên chủ, không có tư cách tha thứ hay không tha thứ, rốt cuộc từ một góc độ khác mà nói, nguyên chủ là đã chết.

Hoặc có lẽ ở một thời không khác sống bằng thân phận của cô, nhưng Tô Yên không biết rõ điều này, cô coi như điều đó không tồn tại.

Đối với thái độ không rõ ràng của cô, không chỉ riêng Vương Hồng Bân hiều lầm, những người khác nhìn cũng không hiểu. Buổi sáng Tô Yên bị giao cho nhiệm vụ làm cỏ, Chu Yến cũng ở đó, nhìn Vương Hồng Bân cách phía trước không xa ra sức thể hiện, cô nhịn không được đến bên cạnh bờ ruộng nhỏ giọng hỏi Tô Yên:"Cô cùng thanh niên tri thức Lâu sao thế?"

"cái gì mà sao thế? Sự việc là như vậy thôi."

Tô Yên không để ý trả lời.

Chu Yến nhìn dáng vẻ  như không thèm để ý của Tô Yên, cũng không biết nên nói cái gì.

Hôm nay đến lượt Tô Yên và Lâu Tư Bạch nấu cơm, có Vương Hồng Bân hỗ trợ, không mất nhiều thời gian Tô Yên liền hoàn thành nhiệm vụ. Thái độ đối xử của Tô Yên đối với Vương Hồng Bân vẫn luôn là không lạnh không nóng. Sau khi hết giờ cô và Chu Yến cùng nhau đi trên bờ ruộng, Vương Hồng Bân đi theo phía sau.

Ba người thấy Lâu Tư Bạch ở trên đường, đối diện Lâu Tư Bạch còn có một cô gái. lần này Tô Yên thấy rõ, trông đen đen, gầy gầy, cũng không biết nói điều gì, trên mặt cô gái hiện lên nụ cười thật tươi.

Vương Hồng Bân đi ở phía sau Tô Yên cũng thấy được, không đợi Tô Yên có phản ứng, lập tức tiến lên một bước nói lớn tiếng:"Tô Yên cô nghỉ ngơi thật tốt, giữa trưa tôi nấu cơm cho cô."

Lời này khiến cho Lâu Tư Bạch ở bên kia chú ý, xoay đầu nhìn thoáng qua.

Thiếu chút nữa là Tô Yên cười thành tiếng, không nghĩ đến tên Vương Hồng Bân này biết điều đến vậy. nhấp nhấp miệng, nổ lực nén lại, sau đó ra vẻ không thèm để ý liếc mắt nhìn Lâu Tư Bạch cách đó không xa. Đối với Vương Hồng Bân như có như không gật gật đầu, lạnh nhạt nói một câu:"Tùy anh".

Rồi trực tiếp nhấc chân đi, khi đi ngang qua bên người Lâu Tư Bạch, bước chân không dừng lại giống như là không thấy hắn.

Khi cô lướt qua hắn, Lâu Tư Bạch nắm chặt tay một chút.

cô gái đứng đối diện hắn còn đang cười:"Thanh niên tri thức Lâu, lời tôi nói vừa rồi, anh cảm thấy thế nào? Thật ra sẽ không làm phiền anh, chỉ là giữa trưa anh bớt một chút thời gian ra thôi, sẽ không ảnh hưởng đến lúc anh nghỉ ngơi."

Lâu Tư Bạch tập trung lại, nghĩ tới mấy ngày nay Tô Yên không có đến tìm hắn, mím môi, nhưng vẫn là từ chối:"Ngại quá, tôi còn có việc, cô tìm người khác đi."

Thái độ có chút lạnh lùng.

Nói xong gật gật đầu với cô gái rồi trực tiếp đi, không một chút lưu luyến.

Nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn ta, trong nháy mắt nét mặt Lưu Hiểu Quyên biến đổi vặn vẹo, trong mắt tỏa ra sự tức giận, không hiểu sao người đàn ông này lại khó chinh phục như vậy, không giống những người khác, động ngón tay một chút là được, vì hắn cô đã tiêu tốn một trăm đồng vàng mua giá trị mị lực, tự nhiên không có chút tác dụng nào.

Nghĩ đến một trăm đồng vàng kia, trong lòng Lưu Hiểu Quyên khó chịu, cực kỳ không hài lòng, đây chính là nhiệm vụ mới mà cô phải hoàn thành.

Đôi mắt dừng lại ở trên người Lâu Tư Bạch cắn chặt răng.

Lâu Tư Bạch về tới chỗ ở của thanh niên tri thức, đi vào nhìn quanh một vòng sân ở đó, không thấy được bóng dáng quen thuộc, liền không nói cái gì, trực tiếp đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp đã có người, còn chưa đi vào đến nơi hắn đã nghe thấy tiếng ồn ở bên trong, bước chân dừng một chút lưỡng lự đi vào, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Hồng Bân đứng ở kệ bếp cực kỳ hăng hái, trong mắt Lâu Tư Bạch hiện lên vẻ lạnh lùng.

Vương Hồng Bân cũng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cũng không biết là có cố ý tính toán hay không, xoay đầu nhìn hắn một cái, sau đó nét mặt lộ ra tươi cười nói:"Cơ thể A Yên không thoải mái, giữa trưa hôm nay tôi giúp cô ấy nấu cơm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro