CHƯƠNG 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Tô Yên biết Lâu Tư Bạch nghĩ như vậy, khẳng định sẽ giơ hi tay tán thành, so cuộc sống ở hiện đại, nhìn lại bây giờ, cô cảm thấy bản thân có thể nhanh chóng thích nghi như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.

Tô Yên cúi đầu ăn, một chén đại khái có hai mươi cái, hơn nữa mỗi cái tròn trịa đầy đặn, so với sủi cảo nhỏ xíu ở căn tin của trường đại học cô mà nói, quả thực là có lương tâm. Chỉ tiếc cô bụng không lớn, cho dù là ráng ă, ăn mười hai cái liền no căng rồi, không thể tiếp tục nuốt không.

Nhìn đến Lâu Tư Bạch còn ăn, Tô Yên đem sủi cảo mà cô ăn không vô múc vào chén của hắn, Lâu Tư Bạch ngẩng đầu nhìn cô, Tô Yên đúng lý thiệt tình nói:"Đừng lãng phí."

Lâu Tư Bạch nhíu nhíu mày, nhịn không được khuyên một câu:"Ăn nhiều một chút."

Đôi mắt nhìn lướt qua chén của cô, cảm thấy cô chỉ ăn một nửa.

Tô Yên lắc lắc đầu:"No rồi."

Nói xong còn vỗ vỗ bụng cho hắn xem, sau khi múc hết sủi cảo vào chén của hắn, liền bưng chén lên uống miếng canh giải khát, canh cũng rất ngon, mằn mặn, bên trong có vị thịt tươi ngon, phía trên còn rải chút hành thái nhỏ, nhịn không được liền uống thêm hai ngụm.

Lúc này bụng đã no đến độ không thể no hơn được nữa.

Lâu Tư Bạch còn chưa ăn xong, Tô Yên liền lấy đường đỏ bên người, ở trước mặt Lâu Tư Bạch đem đường đỏ chia một nửa, Tô yên đưa hai cân phiếu đường cùng tiền nhưng cho hết đại đội trưởng thì cô lại tiếc, cho nên chia hơn phân nửa túi, ước lượng một chút, cảm thấy không thể lại ít hơn được nữa mới thôi.

Vào lúc Lâu Tư Bạch ngẩng đầu nhìn qua, Tô Yên cùng hắn cười nói:"Sáng mai tôi làm bánh dày đường đỏ cho anh ăn."

Lâu Tư Bạch nhìn cô một cái, không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo, lông mi thật dài che khuất ý cười trong mắt.

Lâu Tư Bạch ăn xong sủi cảo trong chén, lại uống hết canh, thậm chí hơn phân nửa nước canh trong chén Tô Yên cũng vào bụng anh.

Tô Yên kinh ngạc nhìn hắn một cái, mặt của Lâu Tư Bạch có chút hồng, đứng lên tránh đi tầm mắt của cô:"Đi thôi."

Tô Yên cất đường đỏ đã chia xong vào trong túi vải,

Ra cửa, ngoài trời lại tối sầm thêm vài phần, sắc trời xám xịt, trên tường tiệm cơm quốc doanh có treo đồng hồ, trước khi rời đi Tô Yên nhìn thoáng qua, đã là 6 giờ chiều.

Sau khi Tô Yên ngồi vững, Lâu Tư Bạch cũng leo lên xe đạp, hắn vừa leo lên, Tô Yên ngồi sau liền âm thầm vươn tay sờ bụng của hắn, Lâu Tư Bạch cảm giác được, dưới chân đạp trượt một phát, thiếu chút nữa là đạp hụt.

Bất chợt quay đầu xem cô, trên mặt mang theo sự khiếp sợ, xấu hổ cùng buồn bực:"Cô..."

Nửa ngày cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

Tô Yên cũng có chút xấu hổ, trên mặt ngượng ngùng:"Tôi thấy anh ăn nhiều như vậy, liền muốn biết bụng của anh có lớn hay không?"

Lâu Tư Bạch cũng không biết có tin hay không, quay đầu lại, không nói một câu.

Ngồi ở phía sau, Tô Yên còn không sợ chết mà ngạc nhiên nói:"Tôi vừa mới sờ, bụng anh hết sức bằng phẳng nha."

Sau đó không thể tưởng tượng được mà chép chép miệng, không chỉ có phẳng, còn mơ hồ có mấy múi bụng.

Lợi hại.

Lâu Tư Bạch không thèm phản ứng lại với cô, biểu tình lạnh lùng, bất quá trong lòng cảm thấy may mắn vì sắc trời tối, không để cho cô thấy lỗ tai mình đang nóng lên.

Hai người một đường đạp xe về công xã, tuy rằng sắc trời đã khuya, Tô Yên vẫn là đem xe trở về nhà của đội trưởng Thái, thời biểu này xe đạp chính là món bảo bối, nếu là buổi tối không trả xe, một nhà đại đội trưởng chỉ sợ đều sẽ không ngủ yên. Lúc trả xe còn đem theo đường đỏ tặng cho vợ đại đội trưởng, vợ của đại đội trưởng vốn dĩ còn có chút không vui, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa, nghe nói hai ngày tới đều phải mượn xe, còn chưa nói hai lời liền đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro