CHƯƠNG 192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, đặc biệt là chỉ có hai người, đang do dự có muốn rời đi hay không, phía dưới đột nhiên truyền đến âm thanh của Lâu Tư Bạch:"Tô Yên, chúng ta nói chuyện một chút."

Động tác trên tay Tô Yên khựng lại, vị trí cô đang đứng nhìn không thấy bóng người của Lâu Tư Bạch, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán cảm xúc của đối phương, hình như hắn có chút rầu rĩ không vui.

Khóe miệng Tô Yên giật nhẹ vài cái, trên mặt hơi lộ ra một chút không vui, trong lòng biết rõ không thể trốn tránh việc này, im lặng một chút, nói:"ANh muốn nói cái gì?"

Lâu Tư Bạch nghe xong cũng không lên tiếng, kỳ thật hắn cũng không biết nên nói cái gì, chẳng qua hắn cảm thấy hẳn là nên trò chuyện cùng Tô Yên, giữa bọn họ có thể có chút hiểu lầm, cho nên mấy ngày nay cô mới đối xử lạnh nhạt với hắn.

Những ngày qua hắn đều suy nghĩ việc này, thậm chí đã phát hiện ra cây dù Tô Yên không biết bị hỏng từ lúc nào, cây dù đó hắn dùng qua, nên cũng biết nó rất chắc chắn, hơn nữa ngày thường Tô Yên dùng rất cẩn thận, khung dù đột nhiên hỏng rồi làm cho hắn không thể không suy nghĩ nhiều, hôm đó hắn còn đi hỏi Lưu Hiểu Quyên, tuy rằng Lưu Hiểu QUyên không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn luôn không thể bỏ xuống việc này, hắn có ý định muốn giải thích cho Tô Yên nghe, nhưng vẫn không có cơ hội, dường như Tô Yên bắt đầu tránh né hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Lâu Tư Bạch có chút mất mát, hắn ngẩng đầu, đôi ngươi đen nhánh nhìn về hướng Tô Yên, cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh cùng cô trò chuyện:"Cây dù kia của cô bị hư khi nào? Đường của ngày hôm đó không dễ đi, trên mặt đường đều là băng sương, rất dễ bị trượt ngã, hôm đấy tôi đẩy xa về, cháu trai của bà Điền ngồi đằng sau, bà ấy cầm dù của cô, khi vừa trở về đội sản xuất tôi liền đi trả xe, cùng lúc đó cây dù của cô bị bọn họ cầm đi."

Bà lão ấy là người không biết phân rõ phải trái, căn bản là không cho hắn có cơ hội để từ chối, hắn trả xe xong còn cố ý chạy đến nhà bà một chuyến, lo lắng bà sẽ không trả dù cho Tô Yên, sau khi nghe được bà Điền nói đã trả cây dù mới cảm thấy yên tâm, trở lại chỗ ở của thanh niên tri thức liền mệt không chịu nổi, hôm đó hắn cả đêm không chợp mắt, cơ thể hình như cũng hơi bị cảm lạnh, vừa ngả xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Căn bản không nghĩ đến việc bà Điền đưa dù cho Lưu Hiểu Quyên, nghĩ đến Lưu Hiểu Quyên, trong lòng Lâu Tư Bạch không phải không phiền chán, hắn cũng không rõ cô ta vì sao vẫn luôn quấn lấy hắn không buông, rõ ràng đã cùng cô ta nói rất rõ ràng, nhưng mà vẫn xuất hiện ở trước mặt hắn không chỉ một lần, mà đến tận hai ba lần.

Lâu Tư Bạch tỉ mỉ nói cho Tô Yên nghe toàn bộ sự việc, còn nói đến tình huống phát sinh tại bệnh viện của đem hôm đó, bà Điền vì tiếc tiền nên không cho cháu trai của bà nằm viện, bọn họ ba người ngồi ở hành lang cả một đêm, tới nửa đêm đứa trẻ kia lại phát sốt, bà Điền cùng Lưu Hiểu Quyên đều ngủ như chết, là hắn đi tìm y tá đang trực ca đêm đến treo nước biển cho đứa nhỏ, trong đó một nửa tiền thuốc vẫn là hắn bù vào. Số tiền đó hắn vốn dĩ chuẩn bị trên đường đi đón Tô Yên về, ghé qua trạm cung ứng, mua chút đồ ăn vặt cho cô, hắn biết cô thích ăn kẹo.

Lâu Tư Bạch giải thích xong, trong phòng bếp đột nhiên chìm vào im lặng.

Sắc mặt của Tô Yên thật phức tạp, cô há miệng thở dốc, muốn nói cho hắn biết cây dù kia chính là bị Lưu Hiểu Quyên làm hư, việc cô còn muốn nói cũng không liên quan đến cây dù, cô tức giận là vì hắn luôn làm người tốt, đem cô đặt ở đằng sau người khác.

Nhưng lời này cô lại không thể thốt ra, cô thích chính là cái tính tình ngoài lạnh trong nóng của hắn, thích hắn là người tốt, thích sự thiện lương của hắn, cho dù bản thân chịu thiệt cũng sẽ giúp người khác, không phải hắn không làm tốt ở điểm nào, là cô trở nên tham lam, muốn biến phần tốt này thành của duy nhất một mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro