CHƯƠNG 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Yến xem cô ngủ đến mơ hồ, nhịn không được buồn cười, nhưng cười được một lúc thì lại cảm thấy chua xót, cô đến sớm hơn Tô Yên hai năm, trước kia cô cũng mơ thấy trước đây mình vẫn ở thành phố, cho nên cô ấy hiểu rõ cảm xúc này.

Nên nói an ủi:"Không có việc gì, sẽ dần dần quen thôi. Cuộc sống ở thành phố không dễ dàng gì, nhà tôi quanh năm suốt tháng không được ăn thịt đâu" Cô ấy nói chính là lời nói thật, ngược lại khi ở nông thôn, bởi vì có Tô Yên nên cô được ăn thịt mấy lần, cho nên cô ấy rất cảm kích Tô Yên, chẳng sợ Tô Yên có đôi khi có chút không tốt, cô ấy cũng không cảm thấy gì.

Đôi mắt không mở ra được, thời gian ra khỏi cửa, thân mình còn đi xiêu vẹo, được người phía sau đỡ lấy bả vai. Tô Yên quay đầu lại nhìn, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, Tô Yên còn muốn thẹn thùng một chút, nhưng hiện tại cũng không có cảm giác gì, vì vậy lười biếng đáp một tiếng:"Cảm ơn"

Nói xong liền bỏ đi, thái độ cực kỳ có lệ, Lâu Tư Bạch sững sờ, có lẽ bởi vì chưa bao giờ gặp qua Tô Yên như vậy.

Trước kia Tô Yên thành thật mà nói, Lâu Tư Bạch cũng hoàn toàn không biết cô là người như thế nào, hắn không có ấn tượng gì về cô, tuy rằng bọn họ sống dưới một mái hiên hơn nữa năm, nhưng hắn thật sự không có ấn tượng gì về cô trong khoảng thời gian này,

Có khả năng vì cô ấy bà Vương Hồng Bân đã chia tay, nên trong khoảng thời gian này Tô Yên đối với hắn có chút không giống trước đây. Nhưng không giống nhau ở điểm nào, thì Lâu Tư Bạch không muốn nghĩ sâu về nó, hắn chỉ biết, bất luận là Vương Hồng Bân hay là Tô Yên, đều là một sự tồn tại rắc rối, hắn tốt nhất vẫn là không nên tham gia quá sâu.

Lâu Tư Bạch liếc nhìn bóng dáng Tô Yên đang đi xa, sau đó cúi đầu, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến chiều, hai người vẫn là rất có "Duyên Phận" với nhau khi được phân công làm việc cùng nhau.

Tô Yên vẫn như cũ là làm cỏ, đậu nành phải được trồng ở hai bên cỏ, Lâu Tư Bạch đang trồng đậu nành. Lâu Tư Bạch làm việc tốt độ nhanh hơn so với Tô Yên, Tô Yên còn chưa nhổ cỏ xong, thì hắn đã theo kịp.

Tô Yên cũng mặc kệ hắn, ra sức đào mạnh phái trước, đào đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, khi Lâu Tư Bạch đuổi kịp, cô không kịp được mà la oai oai. Lâu Tư Bạch nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô dưới vành mũ tái đi, nhíu mày nói:"Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Tô Yên vội dùng cái cuốc chống đở thân thể đứng vững, cắn răng mạnh miệng nói:"Không có việc gì, tôi có thể"Nói xong đẩy hắn ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc. Không ngờ mới vừa xoay người, hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Lâu Tư Bạch từ phía sau đỡ lấy cô, nhấp nhấp miệng, có những người trông thì có vẻ gầy, nhưng lại rất khỏe, kéo cô đến chỗ râm mát bên cạnh, sau đó ném cô xuống đất. 

Lâu Tư Bạch buông tay, Tô Yên rõ ràng cam chịu hướng trên mặt đất ngồi xuống, bên này có nước của cô, cô cầm chai thủy tinh lên uống, trong túi còn có hai cái bánh, lấy ra chuẩn bị chia cho Lâu Tư Bạch một cái, nào biết ngẩng đầu liền phát hiện hắn đã đi rồi.

Người đàn ông cúi xuống làm cỏ với chiếc cuốc của cô, vẻ mặt nghiêm túc, giữa mày không có gì bất mãn.

Tô Yên gần như cảm động rơi nước mắt, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không phải, mấy ngày trước còn có ý nghĩ không tốt về người này, làm hại hắn bị Vương Hồng Bân nhắm vào. Người tốt như vậy, cô không nên ức hiếp người ta, sau này cô sẽ từ chỗ khác đền bù cho hắn.

Một người trầm lặng và tốt bụng như hắn, nên sánh đôi cùng với một cô gái như tiên nữ, cô gái ấy không nên là người lười biếng cũng không nên là người làm tổn thương hắn.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền hào phóng để lại một phần bánh cho Lâu Tư Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro