CHƯƠNG 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tiểu Thông cười nói:" Tôi còn không biết cô sao, ngày thường làm việc còn lười biếng, vậy mà dám nói vì quốc gia cống hiến, cô không kéo chân sao mọi người đã là chuyện tốt"

Nói xong tiến lên một bước, đem con chuột trên tay muốn đưa cho Tô Yên:" Mau, đây là thứ tốt, cũng đừng cho những người khác thấy." Tô Yên sợ tới mức liên tực lùi lại, đôi mắt nhìn về phía Chu Tiểu Thông, nhìn thấy khuôn mặt cười cười của hắn, trong lòng tức giận vô cùng. Nói thật, cô đối với Vương Hồng Bân có thể trực tiếp mắng, đó bởi vì biết mọi người đều là thanh niên tri thức, mắng gì thì mắng, hắn cũng không thể làm gì cô.

Nhưng Chu Tiểu Thông không giống, hắn là thành viên của đội sản xuất, bà nội là quản lí kho hàng, nhìn không giống một chức lớn, nhưng thật sự nếu muốn làm khó cô, cũng đủ để cô ăn đủ, đặc biệt cha mẹ nguyên chủ hiện tại ở trong thành tình huống thế nào khó mà nói, cô không thể đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người họ.

Tô Yên khó xử nhìn hắn một cái, đè nặng tâm tình nói:" Đồng chí chu, tôi năm nay còn chưa thành niên, anh đừng nói những lời này, nghe rất đáng sợ" Nói xong xoay người chạy vào sân, bộ dạng bị dọa đến sợ.

Chu Tiểu Thông muốn kêu người đứng lại:" Này, thanh niên tri thức Tô" nhưng người đã không thấy, tức giận "kêu" một tiếng.

Hắn đứng ở cửa, duỗi cổ nhìn, thấy có người nhìn chằm chằm mình, còn tưởng rằng thèm con chuột trong tay hắn, keo kiệt đêm chuột hướng phía sau giấu đi.

Sau đó hướng Vương Hồng Bân nhìn trộm hắn hung hăng nói một câu:" Tiểu bụi đời nhìn cái gì mà nhìn" Liếc Vương Hồng Bân một cái, sau đó xoay người cà lơ phất phơ rời đi.

Trong lòng không thích mấy thanh niên tri thức, nữ thanh niên tri thức còn tốt một chút, so với các thành viên nữ trong đội sản xuất thì xinh như hoa, phụ nữ nên như thế, đặc biệt là Tô Yên, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như trứng gà.

Chỉ là có chút lười biếng, bà và mẹ hắn nói là thanh niên tri thức thì nhất định không đồng ý, bà hắn trước đó có nói thanh niên tri thức đều có tính tình không tốt, ai cưới về nhà thì đều xui xẻo. Nghĩ đến việc nghe mọi người nói nhà của Tô Yên điều kiện rất tốt, Chu Tiểu Thông liền nghĩ mọi chuyện chắc cũng không quá khó khăn.

Chu Tiểu Thông xách theo chuột hậm hực trở về.

Tô Yên trực tiếp quay lại vào phòng bếp, cô mời vừa đi vào, Vương Hồng Bân sau lưng liền theo vào, trên mặt là vẻ không vui, vừa tiến vào liền cất tiếng chất vấn:' Người đàn ông đó là ai, làm gì tới tìm cô? Tô Yên cô còn mặt mũi trách tôi đối tốt với người khác, chính cô thì sao? Tôi đối với người khác tốt còn không phải vì cô sao, tôi còn không phải muốn cho cô làm ít việc, cô thì sao? Người ta còn tặng đồ đưa tới cửa."

Tô Yên đang buồn bực, nghe thấy Vương Hồng Bân lại đây chất vấn, cô lập tức mất bình tĩnh quay đầu mắng:" Anh là loại củ hành nào, tôi với ai quan hệ tốt anh có chuyện gì. Đừng cho là tôi không cùng anh so đo thì coi như là tôi buông tha anh, anh từ trên người tôi lừa đi vài thứ tôi đều nhớ rõ rành mạch, nếu anh lại đến phiền tôi, anh nói xem tôi có dám báo cáo anh không? Tóm lại, mới nảy như thế nào không nói? Lúc này người ta đi rồi nói có ích lợi gì, anh nếu là vừa rồi đem người mắng đi tôi còn có thể xem trọng anh, nhưng anh dám sao?"

Vương Hồng Bân bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, miệng mấp máy nửa ngày không phát ra một âm thanh.

Hắn xác thật không dám, nhưng cũng không nghĩ bị Tô Yên cùng những người khác coi thường, tức giận ném xuống một câu:" Tô Yên, cô như thế nào biến thành như vậy?" nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Tô Yên đối với bóng dáng hốt hoảng của hắn bỉu môi, mắng câu:" Đồ vương bát..."

Còn chưa nói xong tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay đầu nhìn, trực tiếp bắt gặp một đôi mắt tĩnh lặng, Lâu Tư Bạch có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Tô Yên, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, theo bản năng cúi đầu tránh đi tầm mắt. Vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Tô Yên da mặt dày, bị người thấy chính mình mắng chửi người khác cũng không cảm thấy ngượng, tùy tiện đi về phía bếp lò. Đang muốn hỏi một câu bánh ngon không, liền nghe bên ngoài Chu Yến hỏi:" Tô Yên, cơm xong chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro