CHƯƠNG 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yên liền không hỏi, đối với bên ngoài Chu Yến nói:"Rồi, có thể ăn."

Bữa cơm trưa là Tô Yên làm, mọi người thấy món cà tím xào cùng mướp mùi thơm, đều sáng mắt lên, mùi thơm của mướp tốt một chút, cà tím xào mọi người không ăn qua, bọn họ ngày thường thường ăn cà tím, đều không có thêm cái gì, chỉ cần nấu chín là được, đâu giống cái này, màu sắc xào rất đẹp, cũng biết là bỏ không ít gia vị nhưng ăn rất ngon.

Tuy rằng không có thịt, nhưng bọn họ cảm thấy, chỉ cần có Tô Yên làm, cho dù là thức ăn chay đều có thể hơn hẳn người khác làm món thịt.

Trần Hướng Đông còn sợ mọi người tranh, trước khi ăn cơm liền đem thức ăn chia đều, cái này Tô Yên thích, bị mọi người dùng đũa chọc một chút, rất mất vệ sinh. Còn chủ động nói một câu:" Về sau liền như vậy chia đồ ăn đi, công bằng." 

Trần Hướng Đông cảm thấy không có vấn đề gì, liền gật đầu nói:"Có thể"

Cơm nước xong, Lâu Tư Bạch chủ động đi rửa chén, Tô Yên rất thoải mái dễ chịu, cô hiện tại coi Lâu Tư Bạch như một người hàng xóm bình thường, tuy rằng vẫn là có chút ưu nhìn nhưng không có quá nhiều ý tưởng khác.

Ở cái thời đại này chính mình còn ăn không đủ no, hai người cũng không có quan hệ gì, cô cũng không cần thiết suy nghĩ quá nhiều tâm tư về chuyện cá nhân. Về phần báo đáp ân tình, thật sự tính thì hắn đã giúp đỡ nguyên chủ, cô cũng đã đưa đồ ăn cho hắn, đồ ăn sau này có thể không là gì nhưng hiện tại đồ ăn thật sự rất quý giá.

Cùng lắm thì, chờ cha mẹ nguyên chủ gửi sách vở tới, cô lại chia sẻ cho hắn cùng xem, cũng coi như là huề nhau. Cho nên đối với thái độ hờ hững của Lâu Tư Bạch, cô không có cảm giác gì, hắn chán ghét mình thì liền mặc hắn chán ghét vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Yên liền thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng mọi tâm trạng vui vẻ biến mất trong tích tắc sau khi Trần Hướng Đông tìm cô nói chuyện, sau bữa tối, Trần Hướng Đông gọi cô ra cửa nói chuyện, còn mọi người thì đều về phòng đi ngủ. Tô Yên thắc mắc không biết Trần Hướng Đông có chuyện gì muốn nói với cô, sau đó thì nghe Trần Hướng Đông hỏi:" Cô và Chu Tiểu Thông gặp nhau khi nào?"

Khi Tô Yên nghe câu hỏi này, cô còn tưởng rằng Trần Hướng Đông lo lắng thanh niên tri thức sẽ đắc tội với đội sản xuất, cô cảm thấy có chút không thoải mái, liền giả ngu nói:" Hôm qua mới gặp khi chuyển gạch, có chuyện gì vậy?"

Nói xong vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Trần Hướng Đông nghe xong, liền cau mày, sau đó lắc đầu, dặn dò nói:" Cô về sau cách hắn một chút, người trong nhà Chu Tiểu Thông không dễ chọc, cô cùng hắn không cần dính líu quá nhiều, nếu bị hắn dính vào, có hại chính là cô."

Hắn nghĩ đến vừa rồi Chu Tiểu Thông đã tìm tới, đoán được Tô Yên có khả năng là đã vướng vào, lông mày nhăn càng sâu, bổ sung một câu:"Nếu cô bị vướng vào cũng không phải sợ, trực tiếp cùng chúng tôi nói, cô là nữ thanh niên tri thức, hắn có khả năng sẽ bắt nạt hù dọa cô, cô mấy ngày nay bắt đầu và khi kết thúc công việc đều đi chung với tụi tôi đi, đừng đi một mình, Chu Tiểu Thông tuy rằng là người của đội sản xuất, nhưng chúng ta là thanh niên tri thức cũng không phải ai đều có thể khi dễ..."

Hắn nói xong, phát hiện vẻ mặt Tô Yên đầy kinh ngạc và phức tạp nhìn mình, Trần Hướng Đông kỳ quái hỏi:" Làm sao vậy?"

Tô Yên thu hồi ánh mắt, lắc đầu, giễu cợt nói:" Không có chuyện gì, tôi tưởng anh kêu tôi chuyển ra sống một mình để khỏi liên lụy mọi người."

Không thể không nói, Trần Hướng Đông nghe xong lời này xác thực có chút bất ngờ đối với Tô Yên, xét về biểu hiện thường ngày của Trần Hướng Đông, hắn có vẻ rất sợ đắc tội với đội sản xuất.

Trần Hướng Đông sau khi nghe xong liền tức giận nói:" Cô nghĩ tôi là ai? Thanh niên tri thức là một gia đình lớn, chưa kể bây giờ cô đã trở lại nhóm, cho dù tách ra, tôi cũng sẽ không mặc kệ cô." Nói xong, hẳn thở dài nói tiếp:" Tôi thường đối với mọi người rất tốt, nhưng tôi chỉ cảm thấy chúng ta ở nơi đất khách quê người này giống như nước chảy bèo trôi, tổn thất nhỏ cũng có thể đổi lấy sự ổn định, mất mát nhỏ này liền đáng giá. Nhưng chuyện này lại là chuyện khác, cô là thanh niên tri thức còn hắn chỉ là một tên côn đồ của đội sản xuất. Mặc dù chúng ta không biết khi nào chúng ta mới có thể trở lại thành phố, hoặc có lẽ sẽ không thể trở lại nữa. nhưng ít nhất vẫn còn một tia hi vọng. Nếu một này chúng ta có thể cùng nhau trở lại thành phố, thì cô sẽ làm sao bây giờ? Tôi chính là nghĩ tới nên đến nhắc nhở cô một tiếng, đừng bị một ít ơn huệ nhỏ của Chu Tiểu Thông mê hoặc, chúng ta ngày thường khổ một chút cũng không có gì, chỉ cần còn sống là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro