Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chỉnh y phục nhìn ta cười một cái, nụ cười chói mắt, "Xin chào, ta là Ti Mệnh"
Ta không nói lời nào, không ngờ đến lên thiên giới lại được chiêm ngưỡng dung mạo của truyền thuyết cẩu huyết giáo chủ Ti Mệnh Tinh Quân, không biết nên kinh sợ hay là đáng mừng.

Ti Mệnh bảo ta cởi bỏ quần áo trên người, một mình đứng ở trung tâm hồ nước, nước Thiên Trì lạnh lẽo thấu xương dâng ngang thắt lưng, Ti Mệnh xuống nước bày chú thuật, bàn tay đặt trên đầu vai ta.

"Kỳ thật ta cảm thấy, ngươi so Chiêu Cẩm công chúa đẹp hơn rất nhiều." Nàng chu miệng, "Ít nhất vóc dáng này ta thấy rất đẹp, nếu ta cũng đẹp như ngươi thì tốt rồi", nàng cúi đầu nhìn trước ngực chính mình, bĩu môi bẹp khí, "Ai ai, quá kém xa"
Ta ngẩn người, cười rộ lên, "Ngươi cũng rất xinh đẹp"

"Một lát nữa sẽ có chút đau, Thái Tử lúc ấy đem ngọc tỷ phong ấn vào trong thân thể ngươi lại chưa nghĩ tới sẽ có thời điểm phải lấy ra" Tư Mệnh vừa nói vừa kết ấn, ngước mắt nhìn ra sau đầu ta, duỗi tay rút trâm hoa đào Hoài Nguyệt của ta, mái tóc dài rối tung trong nước như nở rộ hắc liên hoa.

Nàng chăm chú nhìn cây trâm trong tay một lát, thở dài: "...... Vật quy nguyên chủ sao......?" Nàng chớp chớp đôi mắt thủy linh, "Kỳ thật chuyện tình yêu nhân gian ta cũng không hiểu, ta chỉ cảm thấy ngươi không rời được thái tử Trọng Lam, nhưng vì cớ gì lại rời khỏi hắn?"

Ta nghĩ một lát mới trả lời nàng, cười, đúng là một tiểu cô nương, "Bởi vì hắn là Thái Tử, hắn là thần, ta là người, ta hy vọng hắn sống tốt, có thể sống thật lâu thật lâu, hắn một ngày nào đó sẽ quên ta, hiện tại ta biết hắn đối với ta có tình, vậy là đủ rồi"

Ti Mệnh nhăn đôi mày thanh tú, dường như không chút do dự hỏi lại: "Nhưng ngươi đã hỏi hắn hay chưa? Hắn là nam nhân, hắn yêu ngươi, tự nhiên mong muốn ở bên ngươi vĩnh viễn, ngươi có hay không nghĩ tới không chừng hắn chính là cam tâm tình nguyện, ngươi có hay không nghĩ tới hắn tình nguyện thay ngươi chịu hình cũng không muốn ngươi chịu nửa phần ủy khuất, phàm nhân nữ tử các ngươi thật là kỳ quái......" Nàng đột nhiên dừng lại, hơi khẩn trương mà nhìn thần sắc của ta một cái, tựa hồ chưa phát hiện ta có cái gì khác lạ, lại thở phào nhẹ nhõm nói,"Sắp bắt đầu rồi"

Ta nhắm mắt lại, hàn khí trùng trùng điệp điệp khiến ý thức tê mỏi, nhưng trong nháy mắt ngực rõ ràng vẫn đau như cũ, ta nhịn không được run một cái.
Máu huyết cả người chậm rãi tụ tập cùng một chỗ với đau đớn, thân thể lạnh lẽo,máu tươi nóng bỏng chảy ra, ta cắn môi trợn mắt, Ti Mệnh đem đào hoa trâm đâm vào trong lòng ta, kim quang tinh tế như tỏa ra một đóa hoa nở rộ trên ngực.
Trái tim như bị móc ra, toàn thân ta đầy mồ hôi lạnh, trống rỗng mà thoát lực trở nên mềm nhũn, Ti Mệnh một tay đỡ ta, một tay nâng một vật tròn nhỏ ấm áp tỏa kim quang.

"Đây là Cửu Long tỉ sao?" Vật tượng trưng cho Tứ Hải Bát Hoang 36 vị Thiên Đế vương? Nó hiện thế cũng không thấy thiên địa phong vân biến sắc cát bay đá chạy, có thể thấy lời trong sách nói không đáng tin cậy đến cỡ nào"
"Nếu là ở trong tay hoàng thất Thiên tộc, tự nhiên sẽ hiện ra nguyên hình, mới vừa rồi lấy ra cũng là dáng vẻ này." Có lẽ là thi lực quá nhiều, sắc mặt Ti Mệnh có chút trắng, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vai ta , "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Ta gật gật đầu, suy yếu nhìn nàng tỏ ra tươi cười, nàng từ từ đỡ ta đến thượng ngạn, ngoại trừ trong lòng hơi trống rỗng toàn thân lạnh lẽo, cũng không thấy có gì là không khoẻ.
Khi đó ta cứ nghĩ, bộ phận kia trong thân thể ta thuộc về Thương Âm, bộ phận ấm áp trong ngực, bị lấy đi rồi.
-
Thẳng đến về tới Phong Đô ta mới có chút thần trí, trên người sạch sẽ, sờ sờ ngực, lạnh lẽo, thật giống một người chết chân chính.
Ước chừng đã hơn một năm không trở về Phong Đô, nhóm đồng liêu vô thường cũng chỉ xem như một hồi làm việc khó khăn. Nhưng ta không hiểu sao lại cảm thấy một năm ngắn ngủn này tựa như đem 800 năm này đi qua một lần nữa.

Sắc trời âm tịch, cầu Nại Hà bỉ ngạn hoa khai tựa như biển lửa mênh mông quyến rũ, ngàn vạn năm qua vẫn lặng lẽ như cũ.
Ta nhìn chăm chú một đám sinh hồn đi đầu thai ở đầu cầu, nhìn một lát Mạnh Bà liền chú ý đến ta, ta xa xa nhìn nàng cười cười, xem như chào hỏi, xoay người lại hướng hoàng tuyền chậm rãi đến Diêm La Điện, đường đi có chút tối, tay áo bào run lên, tay nắm lấy chuôi đèn gỗ lim hoa bích, đèn lồng mẫu đơn lóe lên vầng sáng chói lóa, làm cho đóa mẫu đơn in trên đèn ánh lên đẹp đẽ.

Ta cúi đầu, bước từng bước một, không biết đang ở nơi nào. Cuối cùng ngẩng đầu, cuối sông hoàng tuyền mạn châu sa hoa dần dần thưa thớt, linh tinh vài điểm hồng, xa xa nhìn lại như là tản ra một cái cây, nam tử một thân hắc bào giống ta, lẳng lặng trong đêm như một vách đá cứng rắn lạnh lẽo.

Ta nhìn mặt nạ hắc thiết trên mặt hắn, bước chân ngừng một lát, lần nữa từ từ đi ra phía trước, môi hắn gắt gao mím chặt, có chút trắng bệch. Ta suy nghĩ một chút mới đến trước mặt hắn nói: "Tiểu hắc, thực xin lỗi."
Ta hiện giờ tu vi tẫn tán, hắn nhất định liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Hắn vẫn trầm mặc.
Ta cúi đầu tiếp tục nói: "Ta biết ngươi cảm thấy ta là đang chà đạp chính mình, ta cũng cảm thấy...... Cũng cảm thấy chính mình rất không có tiền đồ."

Qua hồi lâu hắn mới mở miệng, lạnh lùng thản nhiên, "Ngươi bây giờ tính toán làm sao?"

"Cùng cha cùng Chung Quỳ nói lời cáo biệt, sau đó liền đi đầu thai, ta hiện tại ở lại Phong Đô cũng không làm được chuyện gì, miễn cho cho bọn hắn thêm phiền."

Lại ngẩng đầu, nhịn không được kéo kéo ống tay áo hắn,"Thực xin lỗi a, ta đáp ứng ngươi giúp ngươi tìm người ngươi yêu lúc sinh thời đào hoa yêu."

Hắn rút ống tay áo ra xoay người đi vài bước rồi dừng lại, nghiêng mặt đi, khóe môi hiện một tia cười lạnh, "Mẫu đơn, ngươi nhìn xem ngươi hiện tại là bộ dáng gì, vì một người nam nhân không cần ngươi thật sự đáng giá sao?"
"...... Hắn không có không cần ta."
"Hắn có từng cho ngươi lời hứa nào chưa, hắn có khả năng đem ngươi thăng vi tiên thần không? Ngươi đem 800 năm tu vi bỏ đi là vì cái gì? Ngươi có nhớ rõ một mình ngươi đảm đương đã khiến bản thân chuốc bao nhiêu khổ ?"

Tiểu hắc sắc mặt không thay đổi, "Hắn đối với ngươi liếc mắt một cái, ngươi liền đem toàn bộ Phong Đô người nhà huynh đệ đều từ bỏ, ngươi còn nhớ rõ ngươi là Hoa Nhi gia sao."

Mặt ta cứng đờ, hắn nói đến khó nghe, câu câu chữ chữ lạnh lẽo, nhịn không được cãi lại: "Ngươi nói những lời này làm gì, ngươi không phải cũng thích một ngàn năm, cũng không tìm thấy đào hoa yêu sao? Ngươi không đầu thai còn không phải là vì chờ Diệp Thanh Hoa sao? Ngươi cũng không khác biệt người khác, ngươi có tư cách gì để nói ta?"

Cổ họng ta nuốt một cái, hốc mắt nóng nóng, cái mũi ê ẩm, thanh âm run rẩy, "Ta cũng mong muốn cùng hắn ở bên nhau, ta không nghĩ sẽ rời đi khỏi hắn, nhưng hắn là thần, giữa ta và hắn có khoảng cách sinh tử cùng chủng tộc, còn có 800 năm thời gian, ta lại có biện pháp nào, ta nào biết hiện giờ hắn đối với ta tình cảm có bao nhiêu phần, ta chỉ biết ta không phải đã từng bị vứt bỏ, hắn trước kia từng yêu ta, đây không phải rất tốt sao? Hắn cưới Chiêu Cẩm đăng đế vị lại có thể sống tốt...... Ta chỉ mong muốn hắn thật tốt......"

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, ta cảm thấy chính mình thất thố mất mặt, ta dùng tay áo lau lau đôi mắt, ngừng lại một chút, cổ họng trước mặt nam nhân không một tiếng động, môi mỏng vẫn mím, ta cúi đầu, lại kéo kéo ống tay áo hắn, "...... Thực xin lỗi, Tiểu Hắc."
Thanh âm chính mình co chút nức nở, hắn lần này không có rút ra, cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi có từng nghĩ tới, hắn có lẽ không muốn muốn đế vị kia không? "
Ta giật mình ngẩng mặt lên, hắn vẫn lạnh như băng, lại như thường duỗi tay tới sờ sờ đầu ta, tiếp tục nói: "Bản thân ngươi phải đến gặp Diêm Vương giải thích."

Ta gật gật đầu, hắn liền xoay người, ta cầm đèn dẫn hồn đi theo phía sau hắn.

Chuyện mất tu vi Diêm Vương cha vừa thấy ta liền thấy rõ, sờ sờ râu, ta nấu một ấm trà tốt bưng lên, hắn một bên uống trà một bên thở dài, "Thần khí thật sự đã không còn, ngươi thật sự tính cùng hắn xóa bỏ toàn bộ?"

Thấy ta im lặng không lên tiếng, Diêm Vương gia trầm tư một chút, bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nếp nhăn chồng chất lóe sáng, "Đợi đã, Mẫu Đơn, vậy ngươi chẳng phải không còn là đệ nhất âm phủ? Vậy ngươi chẳng phải không còn là quỷ Vô Thường? Vậy ngươi không phải là sẽ lại đem trảm hồn kiếm đặt trên cổ cha chứ ?"
Ta cong cong khóe miệng, "Con khi nào đem kiếm đặt trên cổ cha, đừng nói bừa"

Cha hoàn toàn không để ý tới ta, vui mừng khôn xiết mà vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc, lời nói thấm thía vô cùng đau đớn, "Ai nha ai nha, chúc mừng Phong Đô dân chúng rốt cuộc thoát ly hắc ám tàn bạo Hoa Nhi gia áp bách thống trị, từ nay có thể vui sướng hưởng thụ, Cố đại nhân, chúng ta phải bày tiệc rượu mời Phong đô hương thân phụ lão uống một chén"

Tiểu Hắc mặt không biểu tình nói: "Diêm La đại nhân, Hoa Nhi gia rút đao"
Diêm Vương: "--?!"
Trên bàn trà thanh ngọc diệp văn bối bị ta một đao phân thành hai, bàn trà gỗ đào cũng lưu loát một đao phân thành hai, ta thu đao rồi hô một tiếng đặt ở tiểu hắc trên người Diêm Vương gia cười uyển chuyển, "Cha, ngài mới vừa mới nói cái gì?"

Diêm Vương gia lấy tay vỗ trán nũng nịu ngửa đầu 45 độ tươi đẹp ưu thương nhìn hắc lương đỉnh phủ Diêm Vương, "Khụ khụ, hôm nay thời tiết thật tốt, có mây trắng thổi qua......"
Edit by xuly0111 wattpad

Ta nhìn trái nhìn phải, Diêm Vương phủ vẫn thanh tĩnh, không khỏi hỏi: "Chung Quỳ đâu?"
Đi đến nhân gian, nghe nói là coi trọng một cô nương ở nhân gian, chờ nàng sau khi chết sẽ ở bên nàng." Diêm Vương gia chỉnh chỉnh xiêm y thở dài, "Đầu năm nay hài tử thật khiến ta không bớt lo"

Lòng ta hiện lên khuôn mặt nhỏ bạch ngọc xinh đẹp, không bị người ta gạt chạy đã không tồi, từ khi nào đã bắt đầu yêu thích cô nương nhà người ta, mấy năm chưa khai khẩn chuyện bát quái khiến tâm ngo ngoe rục rịch, "Hắn ở đâu, ta đi nhìn thử cô nương kia"
"Đừng, tiểu tử này thẹn thùng vô cùng, mặc kệ hắn đi, Mẫu Đơn ngươi cứ làm tốt chuyện của ngươi đi"

Bản thân ta chuyện này thật ra không dễ làm.
800 năm ở Diêm Vương phủ lại là nghĩa nữ, hàng năm múc bổng lộc, tích tụ được một ít, mua cho cha một đống đồ bổ thượng đẳng, đem phương thuốc dặn dò thị nữ tròn phủ mỗi ngày hầm một ít, mời đồng liêu cùng một ít quỷ quen biết ở Phong Đô bày yến hội cơm ngon rượu say, nghe nói ta chuẩn bị đầu thai đều mở to hai mắt nhìn, toàn bộ yên tĩnh hai mặt nhìn nhau.

Ta vung tay áo, "Một đời thôi, cùng lắm là trăm năm, công việc ở Phong đô ́các ngươi phải làm tốt đừng lười biếng, nhóm tiểu quỷ các ngươi nếu có nửa phần qua loa, giết sai người, câu sai hồn, thu sai lệ quỷ, đừng trách Hoa Nhi gia không khách khí, chờ gia trở về rửa sạch bản thân sẽ tới cửa "

Nhóm đồng liêu vỗ bàn ai thán nói: "Ai, thì ra còn phải trở về, thật tạo nghiệt mà". Không biết có phải ảo giác của ta hay không, mặt mày bọn họ lại như nhẹ nhàng thở ra.
Ta nghĩ, tốt nhất ta vẫn là không nên nói cho bọn họ chân tướng.

Ở Phong Đô mấy ngày ngắn ngủi, trong lúc đó ta đi nhân gian một chuyến đến Phù Không sơn Long Vân tự.
Vẫn là dáng vẻ kia, tuy chỉ còn là một nữ quỷ bình thường, nhưng có ngọc bội của Tiểu Hắc tọa trấn, tới sau núi rồi cũng không hề cảm thấy không khỏe. Ta bay qua mặt hồ đi vào ngàn Phật tháp phía trước, bên cạnh thềm đá một gốc cây bạch Đồng Hoa thụ sừng sững mà đứng.

Không phải mùa nở hoa, chi đầu lại chuế mãn bạch hoa, sâu kín hương, bên cạnh cây có một khối đá bia mộ, khắc chữ viết mạ vàng mới tinh. Kham Ngũ không có gạt ta, Giới Trần thật sự chết ở chỗ này, chết ở tháp trước, ta đứng ở trước mộ, ta nhớ rõ ta cùng với hắn xuyên qua ánh trăng Đồng Hoa lâm, cũng nhớ rõ ta lén lút vòng quanh hắn sờ soạng ba vòng bị hắn bắt lại, hắn cho rằng ta là hoa yêu dưới ánh trăng.

Hiện giờ Thương Âm có còn coi trọng việc đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro