chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“……Sao?” Hắn vẫn chưa phản ứng được.

“Cô nương ngươi thích bị yêu nữ nhập vào, yêu khí được che giấu rất tốt, ta vẫn chưa hiện thân mà nàng đã có thể thấy ta, thừa dịp nàng ta vẫn chưa ra mau chạy nhanh đi.” Ta một tay bắt hắn một tay bế Thương Ly lên, Chung Quỳ do dự còn chưa chịu đi,

“Vậy nàng ấy phải làm sao bây giờ?”

“Viện binh.” Ta lườm hắn một cái dùng sức xuyên qua vài bức tường ra bên ngoài.

Quan tài phía sau nhúc nhích vang lên tạp âm liên tiếp nứt vang, bước chân ta càng nhanh hơn, trong lòng hiểu rõ yêu nữ này ưa thích tiểu tử ngốc trong lòng ta nhất định sẽ không không tha.
Mắt thấy đã đi đến sơn thể bên cạnh, chỉ nghe oanh một tiếng, vách tường tứ phía ồn ào vỡ ra, yêu khí màu tím uốn lượn tràn ra như sương mù, ta miễn cưỡng chống giữ, bước chân liên tiếp lui mấy bước, giơ tay cầm quyết, quỷ khí tráo bảo vệ quanh thân.

Bước lên, có thứ gì trượt trên mặt đất, một làn hàn khí xẹt qua sống lưng.
Lúc sau ta liền thấy một nữ yêu thân người đuôi rắn  nhân thân đuôi rắn nữ yêu đang bò lại đây, trên người Vương phi kia mặc bộ váy dệt mấy bằng chỉ bạc, đai lưng phiêu phiêu, tóc dài bay bay, trên mặt lõm xuống huyết nhục mơ hồ, ngũ quan vốn thanh tú xinh đẹp toàn bộ đều biến mất.

Xem ra viên minh châu đó cũng thật rất nặng.

Ta quay đầu nhìn Chung Quỳ nói: “Thấy chưa, ngươi đã gặp qua nữ tử phàm nhân nào mạnh mẽ khí thế như vậy chưa?”

Thương Ly “Nha”một tiếng che đôi mắt lại, Chung Quỳ ngẩn ngơ, một bên oán trách vọng lại đây, “Mẫu đơn tỷ, tỷ thật độc ác.”

“Chỉ là một thân thể thôi, sớm hay muộn cũng sẽ hóa thành bụi đất.” Ta lấy đèn lồng Mẫu Đơn ra, “Cô nương hồn phách bị nhốt ở, chờ thêm chút khi đã bị ăn sạch sẽ, tốc độ muốn mau chút.”

Tuy nói như vậy, nhưng xà yêu này lợi hại tới mức nào ta thật sự không biết được.

Lúc ấy ta còn không biết vị trước mặt mình là hiện thân của yêu thú thượng cổ trăm triệu năm trước Tam Xà, từ xưa ẩn núp trong Hạ Hầu sơn và Hải Sơn chi gian, ăn người lẫn thần tiên, chuyên bày ra Hắc thái lương đồng ảo cảnh, không biết ta có bao nhiêu vận may mới gặp được vị thượng cổ tổ nãi nãi này.

Bốn phía yêu khí nồng đậm, Chung Quỳ mặt mũi trắng bệch, nữ xà yêu máu chảy đầm đìa trên mặt chạy tới, thân thể dùng sức bay lên một cái.
Ta bế Thương Ly chạy như điên ra khỏi địa cung, trong lòng đem Chung Quỳ thóa mạ vạn lần, chưa chạy vài bước, bổn Phật một tịch thật lớn sơn thủy quyển trục từ phía sau tự dưới chân triều đi phía trước phương phô đi. Địa cung tối đen trống trải trước mắt bỗng như được thủy triều mở ra, thay thế bằng cảnh tượng khô vàng hoang vu tàn bại, trong nháy mắt đã là một thế giới khác.
Gió phất qua gương mặt, lạnh mà khô ráo như lá khô.
Địa cung to lớn vô ngần như không có ranh giới, xung quanh là núi non hoang vu, hoàng thổ khô nứt, vũng nước đen lớn nhỏ lác đác lưa thưa.
Trong lòng ta căng thẳng, có thể là đã lọt vào ảo cảnh của xà yêu.
Nhìn về phía sau xà yêu vẫn mang gương mặt người, một cái đuôi rắn màu đen vảy xanh dài khoảng trăm thước, từng vòng xoay quanh chồng chất, nàng dựng thân mình nhìn xuống chúng ta, huyết nhục mơ hồ trên gương mặt đang từ từ phục hồi như cũ, da thịt tuyết trắng, môi đỏ mắt đen, xuất hiện trước mắt ta chính là một gương mặt tuyệt sắc quyến rũ, mỉm cười nhẹ nhàng khuynh thành.
Chung Quỳ nhìn đến ngây người, ta một bên nháy mắt bước lui đằng sau dẫm chân hắn, " Sắp thành thức ăn cho người khác rồi còn nhìn làm gì?” Với tu hành của Chung Quỳ ở trước mặt yêu quái bình thường vẫn có thể khoe khoang một phen, nhưng nữ yêu này có thể tạo ra thiên địa ảo cảnh tất nhiên không phải hạng người dễ đối phó.
Nếu là trước đây nói không chừng ta có thể nắm chắc vài phần chạy thoát được, nhưng hiện giờ 800 năm tu vi hoàn toàn không còn, một chiếc đèn lồng hoa mẫu đơn cũng chỉ có thể dẫn hồn quy mà thôi.

Ta nhìn thoáng qua chỗ Tam Xà, tay ôm chặt Thương Ly trắng nhỏ mềm mại. Vòng đến sườn núi phía sau, đưa Thương Ly giao cho Chung Quỳ, nói với hắn: “Ảo cảnh luôn có kẽ nứt sơ hở, ngươi đem quỷ khí phóng ra nhiều chút, tìm thử xem.”

Chung Quỳ lại lườm ta, trong mắt hiện lên sự không tin tưởng: “Mẫu đơn tỷ nói bừa gì vậy?”

Ta lườm hắn một cái, “Tìm được cửa ra thì truyền âm gọi ta, ta nghe thấy, tuy không có 800 năm tu vi nhưng vẫn có kinh nghiệm, ngươi cho rằng Hoa Nhi gia ta cao thượng đến mức anh dũng hy sinh sao?”
Lại nói với Thương Ly: “Ly Nhi, nghe nói lúc ở thiên giới Đông Hoa Đế Quân dạy cho con ẩn tiên thuật, con có còn nhưng nhớ rõ không?”
Thương Ly gật gật đầu, không có một chút dáng vẻ khẩn trương sợ hãi nào, ta sờ sờ mặt hắn cười cười: “Chung Quỳ ca ca sẽ bảo hộ cho con.”
Thương Ly nhìn Chung Quỳ, lại nhìn ta, mở to mắt to sinh động nói: “Nương, không thể lừa Ly Nhi, Ly Nhi đợi rất lâu mới có thể một lần nữa thấy nương.”
Lòng ta căng lên, “Được.”

Lúc đối mặt với xà yêu ta mới cảm thấy cố hết sức, ả ta rất xinh đẹp, yêu khí sát khí cũng có phần xinh đẹp, nơi này không có một ngọn cỏ, khó trách lại hoang vu như vậy.
Để trốn tránh ta dùng phần lớn sức lực, trảm hồn kiếm trên tay chỉ như vật trang trí. Mấy lần như vậy nữ yêu có lẽ cũng mệt mỏi, đuôi rắn như hắc ảnh gào thét ném tới khiến ta trốn không kịp, ta nhanh chóng lảo đảo xoay người một cái, đầu ong ong, bên hông đau nhức, toàn bộ thân thể bị đánh ra xa mười trượng.

Đụng vào vách núi đằng sau khiến một đám bụi đá rơi ra, ta đau đến xương cốt toàn thân run rẩy, ngực nghẹn một ngụm máu bầm, cắn răng đứng dậy, trong tầm mắt trọc khí màu tím dơ bẩn như tầng mây dày đặc trên cánh đồng hoang vu, che kín đỉnh núi, nhìn một màn đen nghịt một mảnh như ác long kiến đàn. Nữ nhân kia thân cũng không có, chỉ là một cái đầu cự xà màu đen vảy xanh, nhanh chóng hướng đến chỗ ta mà cắn.

Trong chớp mắt dù ta ở xa mấy chục trượng dường như cũng không có tác dụng, cái mồm to đầy máu gần ngay trước mắt, ta tựa như ngửi được mùi hôi tanh của máu huyết .

Cùng lắm thì thả hoa quỷ tế nghiệp hỏa ra, có lẽ hồn phách ta sẽ bị thương, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ tiểu Thương Ly chu toàn. Trên tay đã phản xạ có điều kiện niệm quyết, trong chớp nhoáng đem hồn lực toàn thân tụ tập trên đầu ngón tay, chỉ thẳng tới.

Ngọn lửa đỏ tươi sáng ngời tựa như đạo ánh sáng duy nhất trong thiên địa hỗn độn, lưu quang của nhọn lửa từ lòng bàn chân như đóa hoa mẫu đơn nhanh chóng nở rộ đầy đất sáng quắc vinh hoa, tựa như bỉ ngạn hoa xanh um bên bờ  Vong Xuyên, nở khắp thân rắn.

Tam xà lớn mạnh hơn tưởng tượng của ta càng khiến ta lo lắng, ta ở trong biển lửa nhanh chóng lui về phía sau hạ xuống bên cạnh vách núi, đề tức so kiếm.
Nào biết nó bỗng dưng ngẩng đầu, quanh thân yêu khí dơ bẩn màu tím dâng lên, trăm ngàn cái miệng độc thon dài như mũi tên tập trung lại thẳng tắp phóng tới.

Trong lòng ta lạnh lẽo, trận thế như vậy nhất định là tránh không khỏi, thật ra ta không sợ chết, hôi phi yên diệt cũng chỉ là cái chớp mắt. Nhưng ta còn có Thương Ly, ta còn chưa dẫn hắn đi ra ngoài được.

Bây giờ xà yêu tìm tới chúng ta có lẽ chính là vì coi trọng Thương Ly có thân thể thần tiên, cho dù ta thật sự tan thành mây khói cũng không thể để nàng đụng đến hài tử nửa phần. Tâm niệm như thế, hồn lực trong cơ thể ào ào lưu động, chỉ hy vọng có thể thừa cơ nàng sơ hở thắng nàng một kích đánh bại Hắc thái lương đồng ảo cảnh.

Một chiếc đầu rắn lớn dẫn đầu bay tới nhắm thẳng trán ta để cắn, bên tai ong ong, khiến ta đang vận lực hoảng hốt một trận, trong lúc sinh tử gần kề chỉ cách ta một khoảng ngắn gần chóp mũi, lại bị  một lực đạo mạnh mẽ phá hủy.

Ta ngơ ngẩn giương mắt, sợi tóc đen trước mặt ta bay bay, còn có ống tay áo màu đen thêu hoa văn rồng vàng.
Cảnh tượng này…… đường mhư rất quen thuộc.
Long Văn?

Nam nhân vận hắc y đứng bên cạnh ta, rắn độc qua ngón tay hắn trở nên dập nát trở thành khói đen đổ xuống, cái này hoảng thần nháy mắt vung tay áo, lá chắn bằng nước thành nhuận đột ngột từ mặt đất mọc lên, loá mắt mở ra kết giới. Não bầy rắn nhuyễn nhuyễn chảy đầy trên mặt đất.

Ta vẫn chưa phục hồi tinh thần, hắc thái lương đồng ảo cảnh này sao lại xuất hiện một người nam nhân?

Thân ảnh nam nhân tuy cao lớn, lại yên tĩnh nhã nhặt như mộc phong, trong lúc bình chắn biến mất, nữ yêu xà hí một tiếng kinh thiên động địa chấn vang, thân rắn quét ngang như cái bóng, tiện thể mang theo vạn dặm yêu vân, lôi đình vạn quân thế như chẻ tre.

Nam tử lại vung tay áo, thiên đỉnh chấn động, khắp trời là kiếm vũ ngân quang mỏng lạnh, giống như mưa đánh trút xuống, gió mát Phật linh, hơi nước mù mịt.

Tuy Hoa Nhi gia ta ở âm phủ chưa có việc gì chưa thấy qua nhưng ta cũng ngây người ngẩn ngơ, chiêu thức của nam nhân này thật sự quá mỹ lệ. Cự xà quay cuồng thiên địa chấn động, ngàn vạn kiếm quang bạch ngân đồng thời chém xuống, như vãng sinh bồ đề lưu loát nở khắp đám mây.

Kiếm vũ vừa tan Tam xà bên kia đã không còn động tĩnh nào, sau một lúc xuất thần ta mới thở phào một hơi, vốn tưởng rằng sẽ có một trận ác đấu, này…… Nhưng xem như được cứu trợ?

Ánh mắt lại nhìn về hướng nam nhân, hắc y tóc đen, trên cổ lộ ra một mảnh da thịt tái nhợt, khiến bờ vai càng thêm sắc bén.
Đang lúc cân nhắc nên xưng hô như thế nào, khuôn mặt hắn đã chuyển qua đây.

Ta nhìn hắn, lại ngây người ngẩn ngơ, sau khi trở về sống tiếp, ta nhiều lần phát ngốc xuất thần, Đồng liêu Phong Đô nhóm vô thường mỗi lần nghe xong lại đến chê cười ta giống như thiếu nữ ngây người, từ lúc ta không còn tu vi bọn họ càng thêm càn rỡ.

Nhưng nam nhân này mặt mày cực kỳ anh tuấn đạm bạc, đẹp đến có chút quá phận, Hoa Nhi gia ta 800 năm qua chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy.

Đôi mắt đen nhánh như mực nhìn về phía này, không sâu không cạn. Cùng lúc đó phía sau vách núi cánh đồng hoang vu rơi xuống xà thể rất lớn tấc tấc hư hóa cháy khô, tán thành một đám bột mịn như khói lượn lờ hư ảo bay trên ảo cảnh thiên địa, như mộng như sa.

Xuất trần như vậy nhất định là thần tiên, chẳng qua không biết là thần tiên cao quý cỡ nào.

Ta chạy tới cúi đầu chắp tay thi lễ bái tạ, “Đa tạ tiên quân cứu giúp.”

Hắn cứng đờ tại chỗ im lặng, ta thấy hắn không ra tiếng liền giương mắt xem xét, dường như thấy chỗ sâu trong con ngươi hắn có thứ gì đang từ từ vỡ ra, không biết vì sao, trong lòng có một tia đau thương.

Im lặng một lát, hắn lầm bầm lầu bầu cười: “Đây là báo ứng của ta.”

Ta không hiểu lắm, nam tử cách ta một khoảng không xa không gần, hắn chỉ duỗi tay tới trước mặt ta, thấy ta giương mắt, lại dừng lại giữa không trung, chậm rãi buông, tay áo rũ xuống.
Bang.

Một giọt mưa xối lên mặt.

Trên bầu trời yêu khí bị tẩy luyện trở thành nước hời hợt rơi, lạnh lẽo nhỏ giọt trên gương mặt, khiến ảo cảnh trên dãy núi nhuộm đẫm trở nên mông lung mơ hồ.

Là hắn niệm quyết khiến trời mưa sao? Ta đứng dậy, hắn đột nhiên nhìn ta cười cười, mềm nhẹ như giọt sương trên hồ sen sáng sớm, thanh âm trầm thấp, “Ly Nhi ở đâu?”

Tuy âm thanh của hắn ôn nhã như gió, nhưng thật ra lại chứa đựng sự sắc bén, ta gật gật đầu nói: “Thì ra là tiên quân tìm hoàng thiên tôn điện hạ.”

Đại để là thiên giới phái tiểu thần hộ giá tới, cùng những sư tiên bá thường lui tới trong viện không quá khác biệt. Ta không khỏi vui mừng, lại vô dụng lâng đầu tiên cảm biết cảm giác mẫu bằng tử quý, ta rốt cuộc có thể đem sống lưng biết nghe lời mà đứng thẳng lên, “Ly Nhi hắn rất rốt, có việc gì sao?”

Trong màn mưa mênh mông mặt mày nam nhân như họa, phía sau trăm trượng cao nhai, áo đen đón gió mà động.

Ánh mắt dường như có thể nhìn thấy nhân tâm, “Ngươi thoạt nhìn có vẻ rất tốt,” hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, rút đi ý cười vốn chỉ có một phân nhàn nhạt ở khóe miệng, chua xót giống như qua thời gian tinh tế mất đi, hắn quay đầu đi nhìn trời, ngón tay nâng lên hứng.

Âm thanh vâng lên trong không khí, “Nếu ngươi cảm thấy như thế rất tốt, vậy cũng đủ rồi.”

Bốn phía ảo cảnh như lá khô từ bên cạnh đốt cháy, từng con chim đen bay nhảy tiêu tán điểm điểm tinh sa, chậm rãi hiện ra hình dạng địa cung vốn đen nhánh âm trầm chật chội. Tiên khí chắn giữa hai người cũng không rơi nữa, trở lại là lăng mộ yên tĩnh như cũ, trong lúc nhất thời có chút không quen.

Ta nhìn nam nhân, nghĩ thầm hắn tựa hồ có thói quen lầm bầm lầu bầu, bất quá từ xưa đến nay thần tiên sống được rất lâu, có chút tật xấu cũng không tổn hại đến khí chất thanh vân của hắn, “Ta là mẫu thân của Ly Nhi, Mẫu Đơn. Tiên quân xưng hô như thế nào?”

Trong không gian yên tĩnh bỗng có tiếng vang dường như khiến hắn hoảng hốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta chăm chú, nam nhân này thanh tuấn như thế, phản ứng lại chậm hơn người bình thường một chút.
Cuối cùng hắn lại cười, trong mắt như có gì đó lẳng lặng chảy xuôi, nhợt nhạt, “Thương Âm.”

“Ruồi bọ?” Ta cười rộ lên, sau khi hiểm cảnh qua đi, tâm tình thoải mái, “Ta còn tưởng là con muỗi nào, thì ra lại là một con côn trùng thối lớn.”
(Thương Âm gần âm với "thương dăng"_ ruồi bọ)
Hắn thấy ta cười, khóe môi hơi nhếch lên, trong bóng đêm con ngươi không có một chút ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro