chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đi vào trắc huyệt mộ, thẳng một đường đi đến địa cung chủ huyệt mộ, địa cung rộng lớn sạch sẽ, một trượng tam tới cao, dạ minh châu phát ra ánh sáng lấp lánh lạnh lẽo, chính giữa huyệt mộ đặt hai quan tài màu đen. Ta với Thương Ly đi vào liền nhìn thấy Chung Quỳ bên cạnh quan tài, vẻ mặt ảm đạm ngồi dưới đất dựa vào bức tường đối diện.

Ta khụ khụ hai tiếng, thanh âm vang lên, thân thể Chung Quỳ run lên, ngẩng đầu thấy ta ngây người một lúc lâu mới mở to hai mắt lắp bắp nói: “Mẫu, Mẫu Đơn tỷ…… Sao tỷ lại tới đây?” Ánh mắt cứng đờ di chuyển xuống, Thương Ly nhấp nháy đôi mắt đen nhìn hắn, thế là nhanh chóng đứng lên, lại nói lắp một hồi, “Hoàng trưởng tôn điện hạ?”

Thương Ly cười ngọt ngào, “Chung ca ca”

Ta nhìn khắp nơi, mộ thất yến tĩnh, “Ngươi quay về Diêm Vương cha nhất định sẽ lấy đế giày ném ngươi, hồn phách nàng ấy đâu?”
Chung Quỳ chớp chớp mắt, im lặng, ta đến trước ngọn đèn, đầu ngón tay biến ra một ngọn nghiệp hỏa, đi đến tứ phía địa cung châm đuốc, lúc này mới thấy rõ thạch thất.

Lỗ Tị quốc có vẻ rất giàu có, bốn phía vách tường đều được mạ vàng, nạm đá quý phi thiên bích hoạ, vách tường chất đầy vàng bạc bảo vật, trên tường vẽ bức bích hoạ miêu tả thành tựu huy hoàng ngày trước của quốc quân, sinh động như thật, sắc thái mỹ lệ như tiên.
Lại nhìn hai cỗ quan tài, gỗ đen sơn mạ vàng, thể tích rất lớn, đáng giá nhất mà nói là bên trong quan tài đang mở, bên trong cũng mở ra vài tầng ám môn, đen sì trống rỗng, không có một bóng người.

Đây là tình huống gì đây?
Ta nhíu nhíu mày nhìn về phía Chung Quỳ, hắn vẫn ngơ ngác nhìn chăm chú một thứ khác giống quan tài, hốc mắt sâu hơn ngày thường, mái tóc và y phục hỗn loạn, thần sắc như vậy nhìn vào cảm thấy tang thương không ít, không hề giống như công tử ngọc thụ lâm phong gia phú giàu có ở Phong Đô.

Thương Ly đi xung quanh địa cung, nhìn trái nhìn phải lắc lắc đầu, ta quay đầu nhìn Chung Quỳ nói: “Sao lại thế này?”

Hắn ban đầu không đáp, im lặng một lát mới liếc mắt nhìn về phía này, toét miệng cười, ta cảm thấy hắn cười rất khó nhìn, hắn nói: “Mẫu đơn tỷ, nữ nhân các người có phải khi yêu một người, sẽ rất khó xoay chuyển tâm ý?”

“Loại chuyện này, ta làm sao biết được?” Ta đi đến trước chạm tay vào một cỗ quan tài khác, đôi mắt Chung Quỳ thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay ta như sợ ta định làm gì, ta nói: “Mấy ngày không thấy, ngươi chạy tới nơi này, nghe thủ vệ Phong Đô nói ngươi là đang chờ nữ tử kia hồi tâm chuyển ý, ngươi ở chỗ này còn hồn phách nữ tử đó đâu rồi? Nếu đã đầu thai thì ngươi cũng nên vứt bỏ tâm tư kia đi ”

Chung Quỳ lắc đầu, “Nàng không có chết.”

Trong lúc nhất thời ta không nghe rõ,“…Hả?”

“Nàng vẫn chưa chết, uống rượu độc là giả”

Ta nghĩ nghĩ, “Ngươi kể lại những chuyện đã xảy ra, ta có thể suy xét ở trước mặt Diêm Vương cha nói giúp ngươi vài câu đỡ phải bị ném giày”

Chung Quỳ kể một lúc lâu, ta mới biết rằng chuyện bát quái ở Phong Đô chưa chắc đã đúng hoàn toàn, không biết là những bà bà các bác gái ở phố Tây nói qua kể lại một hồi cuối cùng truyền tới chỗ của cha lại thành ra như vậy đó.
Cô nương này là một phi tử, sủng phi của hoàng đế Lỗ Tị quốc, được sủng ái đến mức các phi tần khác được mai táng tại tả hữu trắc thất, chỉ có nàng cùng quốc quân có thể hợp táng ở bên nhau, quan tài đang mở phía bên phải chính là của nàng.

Nhân gian chiến loạn, hoàng đế băng hà, nàng uống rượu độc đi theo hắn, chỉ tiếc thời điểm tỉnh lại nàng đã ở trong quan tài tối đen nhỏ hẹp, cùng thợ thủ công và đồ vàng mã bị quan binh chôn ở trong núi phong kín lại.
Chung Quỳ tất nhiên cũng đi theo tới nơi này.

Lúc hắn đến gian huyệt mộ chỉ có mình nàng còn sống, nghe thấy nàng khóc thút thít ra sức gõ quan tài, vì thế dùng pháp thuật mở quan tài, lại vận dụng pháp thuật khiến nữ tử tình tế như nhược như nàng đẩy quan tài bò ra.

Trong địa cung tối đen, Chung Quỳ vẫn luôn trong lòng thiên nhân giao chiến hay không muốn hiện ra thân hình lại sợ dọa tới rồi nàng, hắn kỳ thật rất muốn cho nàng thấy hắn.

Chỉ là cô nương này sau khi bò ra không hề đi tìm lối ra, cũng không tìm các sống sót mà chỉ cố tìm cách cạy quan tài phu quân.

Chung Quỳ thấy nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn không đành lòng, nghĩ thầm có lẽ nàng muốn nhìn phu quân của mình lần cuối vì nàng sớm hay muộn cũng phải chết, vì thế lại đang âm thầm sử pháp thuật giúp nàng không quá khó khăn mà đẩy nắp quan tài ra.

Vương phi ôm thi thể lạnh băng cứng đờ của phu quân khóc một trận, Chung Quỳ nghĩ thầm nàng rốt cục là hết hy vọng, hắn cũng có thể hiện hình, nói không chừng mang nàng ra ngoài một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống cũng tốt.

Nào biết nàng khóc xong rồi, xoay người bước đến quan tài, không chút sợ hãi mà ôm thi thể quốc quân vào bên trong, sau đó đem nắp quan tài lại kéo trở về.
Hoá ra là nàng muốn cùng hắn đi tìm chết.

Chung Quỳ sau khi nói xong suy sụp ngồi ở ven tường, ta tuy rằng không có tu vi, nhưng vẫn linh cảm được trong quan tài có một tia khí tức của người sống. Nàng vẫn chưa chết, Chung Quỳ có lẽ là chờ sau khi nàng chết hồn phách bay ra lại tắc cái.
“Ngươi có nghĩ tới chuyện hồn phách của nàng chấp niệm quá sâu liền tránh ở trong quan tài không ra?” Ta mang lồng đèn hoa mẫu đơn ra, “Nếu không, ta thay ngươi thu lại”
Chung Quỳ lắc đầu, “Ta có thể chờ đến ngày nàng nguyện ý ra ngoài”

Ta nhìn nhìn hắn, “Ngươi điên rồi sao, ngươi biết nàng mấy năm, nhưng nàng lại không quen biết ngươi, hồn phách của nàng bay ra, cũng chỉ vội vã đi tìm phu quân của nàng mà thôi.”

"Ta biết"

Trong lòng ta thật sự muốn biết nữ tử này có đáng vẻ mỹ lệ đến nhường nào, “Ngươi hiện tại nghĩ như vậy, nhưng nàng lại không cần, qua một thời gian sẽ cảm thấy bản thân thật hoang đường, lúc ấy nàng trông như thế nào ngươi sẽ không nhớ rõ, thời gian nhất ma người, qua một thời gian sẽ quên, thiếu công tử người sao không hiểu rõ?”

Hắn trừng lớn đôi mắt, “Mẫu Đơn tỷ thế nhưng lại nói ra loại lời nói như thế này sao?”

“Như thế nào, ta trước kia không phải như vậy sao?” Ta nhún vai cười, nhìn về phía Thương Ly cách đó không xa đang thám hiểm,

“Ngươi xem, nghe nói vị phu quân trước kia của ta cũng rất thích ta, ngay cả hài tử cũng có rồi. Chỉ là qua lâu như vậy hắn cũng không hề đến tìm ta, không xem cũng thôi nhưng cũng không hề nhìn xem Ly Nhi mỗi khi tới chỗ này chơi có sai lầm hay không, ta bây giờ luôn cảm thấy hắn sau khi cưới tân Thái Tử Phi cũng sẽ sinh một đứa con trai, hơn nữa cũng sẽ quên mất Ly Nhi”

Thương Ly thấy ta đang nhìn hắn liền chạy tới ôm đùi ta, ngửa khuôn mặt tinh xảo trắng như phấn lên, “Nương, đang nói đến con sao?”

Chung Quỳ tựa hồ bị câu nói vừa rồi của ta chấn động, há miệng một lát nói không nên lời, ta lại bế Thương Ly lên gặm mấy cái, “Đói bụng không? Đói bụng thì chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đó, tiểu long bao nổi danh được không?”

Thương Ly nghiêng đầu nhìn ta, “Mẫu thân đói sao?”
Ta lại cắn hắn một cái, mỉm cười, “Ta ăn Ly Nhi là đủ rồi.”

Ly Nhi tựa như đang dùng sức mà suy nghĩ, sau đó mở ống tay áo được dệt từ lựa vải tốt nhất, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn duỗi tới trước mặt ta, “Nương, cho người”
Chung Quỳ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, đến khi ta đem Ly Nhi gặm cắn khiến hắn cười khanh khách không ngừng, đột nhiên nói: “Mẫu đơn tỷ, tỷ có nghe thấy thanh âm gì không?”

Ta quay đầu lại, ý cười chưa tan, “Cái gì thanh âm?”
Dư âm chưa hết, “Cốc cốc cốc” tiếng vang rất nhỏ, từ bên trong quan tài truyền tới.

“Cốc cốc cốc.”
Ta cùng với Chung Quỳ đều im lặng, Thương Ly cũng ngừng cười, giương đôi mắt to tò mò mong chờ.

Ta lúc mới đến đây kiểm tra một lần, tốt xấu gì cũng là lăng mộ hoàng đế Lỗ Tị quốc, ta như vậy tựa hồ là đang làm bừa, nói không chừng quỷ hồn nào đó nhìn thấy trở về Phong Đô tố cáo tội trạng với Diêm Vương cha khiến người tức đến khí huyết phun ra. Ta và Chung Quỳ nín thở ngưng thần, trong quan tài yên tĩnh, lại vang lên tiếng "cốc cốc".

Ta nhếch nhếch khóe miệng, “Ai, còn chưa chết sao, nói không chừng thật sự hóa thành lệ quỷ, Chung Quỳ mau đem cái nắp đẩy ra xem”
Thân thể Chung Quỳ run lên, “Mẫu đơn tỷ đừng làm ta sợ, nếu thật sự là lệ quỷ ai dám xung phong”

"Là ngươi mới đúng, bây giờ ta là một nữ quỷ yếu đuối mong manh, ngươi không phải tu hành từ Liên Hư ảo cảnh sao? Hôm nay là thời cơ rất tốt để ngươi thi triển quyền cước, Ly Nhi, chúng ta từ từ xem.”
Ly Nhi cắn đầu ngón út, “Vâng”

Chung Quỳ ai oán nhìn lại đây, chu cái miệng anh đào nhỏ, ta nói: “Đừng nghĩ bậy, hiện tại ngươi so với Ly Nhi chính là một đại thúc”

Chung Quỳ hiện ra thân thể thật của mình, tay áo trái phải lưu loát đẩy nắp quan tài, ta thấy bả vai hắn cứng đờ, nhíu nhíu mi bước tới xem.

Chỉ thấy hắn cẩn thận nâng dậy một nữ tử mặc bộ váy màu hồng cánh sen dệt chỉ bạc thêu hình hoa mẫu đơn, tóc đen rối tung, nàng ngẩng khuôn mặt lả lướt xinh đẹp, hốc mắt hơi hồng ngơ ngẩn nhìn về phía Chung Quỳ.

Quả thật là một mỹ nhân, ta nhìn gương mặt nàng một cái, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nữ nhân này ta đã từng nhìn thấy, chẳng lẽ là trước kia ta đã từng câu hồn nàng?
Chung Quỳ sau một lúc lâu  không thốt ra tiếng nào, nữ tử cũng sửng sốt một lát, con ngươi nổi lên tia sáng, “Vị công tử này ngài là……?”

Giọng nói thanh thúy nhu nhược, âm sắc lại không sai biệt lắm. Trong lòng ta tưởng tượng mới nhớ lại kiếp trước nàng đã từng đứng ở cánh đồng tuyết cạnh vách núi phong vân, bím tóc màu nâu và làn váy dị vực bay lên, linh thú ở bên cạnh rít gào khiến thiên địa chấn động.

—— Mã Gia ta tuyệt đối không thể tha cho các ngươi trở về!

Ký ức của ta đứng là không tồi. Một đời này xem ra đầu thai lại trở thành nữ tử Giang Nam dịu dàng, mặt mày hình dáng lẫn nhan sắc thay đổi chút ít.
Ta nheo nheo mắt, hỏi nàng vì sao lúc trước thả linh thú giao chiến với ta?

Bây giờ nữ tử nhìn sang ta, lại nhìn sang Chung Quỳ, nước mắt trên gò má bị ánh sáng dạ minh châu chiếu lên, thê lương nói: “Các ngươi là tới lấy tính mạng của ta sao? Phu quân của ta hắn đang ở nơi nào?”

“Ta……” Chung Quỳ nói không nên lời, ta nói ngắn gọn: “Hện tại ngươi còn chưa chết, hay là ngươi theo chúng ta đi, vị công tử  trước mắt ngươi tên là Chung Quỳ, hắn coi trọng ngươi đã nhiều năm, ngươi theo hắn sẽ rất tốt”

“Mẫu Đơn tỷ!” Chung Quỳ  đỏ mặt gọi một tiếng, lại xấu hổ nhìn nữ tử, nữ tử nghĩ một lát mới nói: “Ta đi cùng các ngươi”
Chung Quỳ sửng sốt, không thể tin nổi nhìn nàng, ta cũng giật mình, chuyện này cũng chuyển biến quá nhanh rồi.

Nữ tử tay chống quan tài, ngẩng đầu nhìn hắn lộ ra vài phần tươi cười nhu mị, tiếp tục nhu nhược nói, “Nhưng thân mình ta hơi bất tiện, công tử có thể tới gần đỡ ta ra ngoài không?”

Chung Quỳ nghe xong cũng không vươn tay tới đỡ nàng, khóe miệng ta khẽ nâng, bảo Thương Ly mhắm mắt lại, nắm trên tay viên dạ minh châu đi đến chỗ Vương phi đang mang vẻ mặt phức tạp.

Dạ minh châu này có từ Trọng Hoa Cung, vốn là thứ đồ tốt định bán lại cho Đông Hải long cung, suy nghĩ một lát cảm thấy cũng có chút nặng. Ta ném qua nhắm đến cái đầu thật chuẩn, phốc, trúng giữa trán Vương phi, nàng kêu lên một tiếng bị đẩy trở lại quan tài, chất lỏng vẩy ra.

Ta chỉ cảm thấy như đang đem cân thịt heo mua từ chợ quăng ra ngoài. Ngay khi Vương phi ngã xuống ta phi thân lên đem nắp quan tài khép lại, lạch cạch lạch cạch mang mười sáu phiến ám khấu ở trên khóa lại.
Địa cung tĩnh mịch, ta chống quan tài hít thở không khí một lát, Chung Quỳ đứng một bên trân trối nghẹn họng nhìn ta không biết nên làm thế nào, ta vội vã hô khẩu quyết hạ kết giới, ngẩng đầu nhìn Chung Quỳ nói: “Ngươi không thấy sao? Nàng không phải là Vương phi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro