Chương 26: Dừng lại ở đây. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có đúng không khi nói rằng Type đang hơi sợ?

Cậu hơi hoảng loạn khi cậu gửi đi tin nhắn LINE.

Không, cậu không sợ câu trả lời của Tharn. Cậu nói: "Dừng ở đây. Tao không sợ những gì mà tao và mày đã trải qua mà tao sợ mọi thứ sẽ kết thúc trong sự mập mờ thế này."

Cậu lo lắng cậu sẽ bị phủi sạch.

Cậu vẫn là một người khá ngần ngại khi nói ra lời chia tay.

Mặc dù Type luôn tự nhủ rằng lý do cậu ở bên cạnh Tharn tất cả là vì chuyện lên giường cùng nhau, cậu ta giúp cậu tìm hiểu một khái niệm mới lạ và cho cậu biết không chỉ có con trai và con gái cùng lên giường mới đạt được cực khoái.

Giữa hai đứa con trai có thể hưởng thụ được những thứ vui vẻ khác lạ, nhưng nó chỉ như thế thôi. Một ngày nào đó, khi cậu có người yêu, cậu ta thì tìm được một người có thể giải tỏa ham muốn, cả hai sẽ phải đi con đường riêng của mỗi người.

Bây giờ đã đến lúc đó, dạo gần đây tâm trạng Tharn cũng tệ, cậu muốn sử dụng nó như một cái cớ để nắm bắt cơ hội, xem nó như một lí do để chia tay, nhưng cậu không nghĩ bản thân sẽ do dự.

Phải, Thiwat không thực sự muốn chia tay với Tharn.

Cậu ta là gay đầu tiên cậu muốn gần gũi.

Cậu ta là người đầu tiên thừa nhận cậu là một chàng trai tốt.

Cậu ta là người đầu tiên làm cho cậu cảm thấy không phải tất cả gay đều ngu ngốc.

Cậu ta là gay đầu tiên và duy nhất sẵn lòng đối xử "chân thành".

Tharn là người đầu tiên tạo nên Type như bây giờ, điều quan trọng nhất là cậu ta là người đầu tiên khiến Type cảm thấy tốt khi làm vài việc mà gay làm.

Type tình nguyện như đứa con nít dính chặt Tharn. Khi cậu ăn cùng cậu ta, cậu đi dạo cùng cậu ta, cậu ta sẽ luôn đi cùng với cậu. Cậu ta là người duy nhất Type chịu ngủ chung giường.

Cậu có chút luyến tiếc mối quan hệ này.

Type tự nói với bản thân như vậy, nhưng những gì xảy ra đêm qua khiến cậu gạt đi nội tâm đang do dự, cậu mới không cần một chàng trai đến rồi ghen tuông với cậu.

Tharn đã quản quá rộng rồi. Cậu ta không tuân theo thỏa thuận mà còn coi cậu là đồ của cậu ta. Đây là điều khiến Type không thể chấp nhận làm hòa vì dù thế nào thì cậu luôn nghĩ bản thân mình chẳng thuộc về ai cả.

Vì những điều này mà Type trở lại ký túc xá tối hôm đó để có câu trả lời chắc chắn.

Type mở của vào phòng. Cậu nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng chàng trai con lai đâu. Cậu thở phào, không biết bản thân có thấy nhẹ nhõm không, có lẽ cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.

"Mình có phải bị điên rồi không?" Type lắc đầu.

"Đúng không, mày bị điên nên mới đứng nói chuyện với cái cửa thế."

Lúc này, người mà cậu nghĩ không có ở đây đột nhiên nói một câu từ phía sau. Type quay lại, thấy Tharn chỉ mặc một chiếc quần sóoc, khăn tắm vắt ngang cổ, tóc vẫn còn nhỏ nước. Cậu ta vừa từ phòng tắm về. Type nhìn chằm chằm chàng trai con lai trước mặt.

Ý cậu ta là sao cơ?

Type tự hỏi, bởi vì thái độ của đối phương đang rất dễ chịu khiến cậu tự hỏi mình có mù hay không. Không có tức giận, ghen tuông hay bất cứ thứ gì trong đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cậu. Đôi mắt đó tĩnh lặng như mặt nước...

"Mày tính đứng chặn cửa đến khi nào nữa?" Tharn hỏi, Type lập tức di chuyển đi chỗ khác. Cậu nhìn người bước vào phòng, cậu ta tới tủ treo khăn tắm. Sau đó, cậu ta ngồi trước cái bàn kiểu Nhật chất đống sách dày.

Type đóng cửa lại, đi theo cậu ta. Cậu nhìn cậu ta, chậm rãi nói.

"Tao cần câu trả lời."

Tharn ngước nhìn Type, mắt cả hai chạm nhau. Tharn mỉm cười.

"Đó là câu trả lời của tao." Tay của Tharn dang ra, cậu ta dường như muốn cậu nhìn xung quanh phòng. Type nhíu mày. Căn phòng khi cậu rời đi lúc buổi sáng với bây giờ không có gì khác nhau, mọi thứ vẫn như vậy, y đúc lúc sáng, cậu muốn hỏi ý là sao, nhưng suy nghĩ lóe qua trong đầu ngăn cậu lại.

Lúc trước và bây giờ không khác gì nhau.

"Mày muốn như vậy?" Bất chấp sự không chắc chắn của bản thân, Type khoanh tay hỏi, Tharn nhún vai, nhưng mắt cậu ta chỉ nhìn vào màn hình máy tính, tay kia vươn tới lấy cuốn sách, có lẽ cậu ta sắp làm bài tập. Đồng thời, cậu ta thản nhiên như thể đang bàn về thời tiết hôm nay thế nào vậy.

"Là vậy đấy. Mày tự hỏi bản thân xem. Đó chính xác là những gì tao muốn." Tharn lại ngẩng đầu lên.

"Khi tao muốn làm, khi đó tao sẽ trở thành bạn tình của mày."

Bình thản.

Type nghe xong, cậu ngây ngốc. Cậu ta xem chuyện ngủ với cậu như một việc trút bỏ ham muốn. Cậu nghĩ việc này có mặt tốt lẫn mặt xấu nhưng người mà từng nói lên giường chỉ là thỏa mãn, nó chẳng có nghĩa lí gì cũng là cậu. Hiện tại, đối phương như đang lặp lại những gì cậu từng nói.

Không sai, Type đã nói làm tình chỉ là một cách để giải tỏa ham muốn, nhưng đến lượt Tharn nói vậy, Type ngược lại không nghĩ điều đó đúng.

"Tao có thể làm với mày khi mày muốn, việc hòa hợp như thế này dễ dàng hơn nhiều." Tharn nói. Sau đó cậu ta quay lại tiếp tục làm bài tập. Câu nói vừa rồi cho cậu biết mối quan hệ giữa cả hai bị giới hạn trên giường.

Cậu im lặng, cố gắng kiềm chế cơn giận không tên đột nhiên dâng lên trong lòng.

Cậu nổi giận với Tharn, nhưng... Cậu không biết tại sao. Type không biết đến cuối cùng là bản thân muốn gì ở Tharn.

Type không biết bản thân đang mong đợi gì. Cậu hi vọng rằng Tharn sẽ tức tối và vô lí như ngày hôm qua? Cậu không biết. Cậu chỉ biết câu nói vừa rồi làm cậu thất vọng.

"Hừm, tốt nhất là nghĩ vậy." Tất cả những gì cậu có thể nói ở thời điểm này chỉ là như vậy. Cậu nằm trên giường, nắm chặt nắm tay.

 Tin nhắn LINE của Puifai được gửi tới từ tận tối qua mà cậu chưa xem, tin nhắn lại tràn tới, nội dung là hỏi chuyện có chuyện gì với cậu.

Tại sao cậu không trả lời tin nhắn, cậu tức giận cái gì? Sau đó, cậu bắt đầu hành xử như chẳng có gì xảy ra.

Tuy nhiên, cảm giác ngọt ngào lẫn mập mờ ban đầu không còn hấp dẫn cậu như trước.

"Type này......."

"......"

"Type. "

"......"

Ừm!

"A, Fai, cậu nói gì?"

Type không biết cậu thả đầu óc đi đâu nữa. Cái chạm nhẹ vào cánh tay khiến cậu rùng mình, lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, cậu quay qua nhìn người ngồi bên cạnh đang nhìn cậu nhiệt tình trong khi vừa rồi cậu không tập trung và không nghe cô ấy nói gì.

"Cậu sao vậy, Type?"

"Không có gì."

Type trả lời cậu vẫn ok. Mặc dù cậu vẫn còn bối rối, Type không phải không thích Puifai. Cậu giận bản thân vì mình có cơ hội hẹn hò với một cô gái đáng yêu như vậy, nhưng cậu lại đi suy nghĩ mấy thứ nhảm nhí.

Sáng sớm hôm nay. Ngay khi tiếng chuông vang lên, Type, người vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, vội đến trường của cô ấy để cải thiện mối quan hệ và bù đắp cho việc ngày hôm qua cậu gần như bốc hơi không vết tích. Hôm qua cậu không gọi, không trả lời tin nhắn LINE hay bắt máy. Cậu thậm chí còn tự biện minh là cậu vô tình làm mất điện thoại di động ở xó nào đó nhưng hôm nay đã tìm thấy.

Rồi Type mời cô ấy đi ăn tối với lí do xin lỗi, cái lí do đó chỉ là để hai người có nhiều hơn cơ hội gần gũi với nhau. Vì vậy, cả hai quyết định sẽ ăn tối cùng nhau trong quán ăn nhỏ cách không xa ký túc xá của Puifai.

Đàn ông được sinh ra là để nói dối, sinh ra là để nói những lời đường mật, Type biết chính mình cũng không phải ngoại lệ.

Cậu có thể thô lỗ với gay, nhưng cậu cũng có thể cực kỳ dịu dàng với một cô gái.

"Không có gì? Vậy thì mình đang nói về cái gì?

"Ờm.... Con mèo đằng sau ký túc xá?"

"Sai!"

"Bộ phim mới?"

"Cũng sai nốt."

"Cái đèn hỏng nhấp nháy trong hành lang kí túc?"

"Không phải."

Cô ấy đang nói về cái gì vậy?!

Mấy câu trả lời đoán mò của cậu khiến cô gái mỉm cười, rồi cô ấy không nhịn được cười lớn.

"Chúng ta đang nói về món tráng miệng dừa."

Ha? Sao nói về cái đó vậy trời?

Type tự hỏi mình, bởi vì cậu nhớ hình như cả hai không nói về chủ đề đó, điều đó có nghĩa là thân xác cậu ở đây với Puifai, nhưng hồn cậu phiêu du đi đâu đâu, cậu phân tâm trước cả khi cả hai bắt đầu nói về món tráng miệng. Puifai lại cười vì biểu cảm có phần nhục nhã của cậu.

"Này, cậu đang nghĩ về cô nào đấy?" Type nhíu mày, kí ức về người yêu cũ đột nhiên lướt qua, cô gái trước mặt cậu đang mỉm cười ngọt ngào, nhưng những gì cô ấy nói thể hiện rằng cô ấy không vui.

"Không, tại sao Puifai lại nghĩ như vậy?"

"Mình chỉ muốn hỏi thế thôi."

Nhưng cô ấy cũng muốn biết.

Type tự nói với mình, vì cậu nghĩ con gái là những sinh vật đáng yêu nhất, nhưng cũng là những sinh vật phức tạp nhất. Cậu không biết có phải con gái được sinh ra là để thách đố đàn ông không khi họ chẳng bao giờ chịu nói trực tiếp suy nghĩ của họ hay thẳng thắn nói họ đang cảm thấy thế nào. Type không hiểu nỗi nữa, vì vậy cậu thường bâng quơ hỏi để xem cô ấy có phải muốn biết câu trả lời hay chỉ hỏi chơi.

"Chỉ là, mình chỉ nhớ con chó của mình ở nhà. Hôm qua mẹ mình gọi, nói nó đã chết."

Xin lỗi, Lychee, anh không có ý trù ẻo cưng đâu. Type thầm xin lỗi chú chó con của mẹ mình trong lòng, nhưng cậu khá chắc chắn về lí do vừa bịa ra, vì hiệu quả của nó khá là cao, đặc biệt là đối với một cô gái.

"Thật sao! A, thật tiếc. Nó bao nhiêu tuổi? Nó chết vì bệnh sao?"

"Mình xin lỗi, Puifai. Mình không muốn nói về nó nữa. Nó đã ở bên quấn quýt với mình từ đầu năm mới năm nay." Type nói.

Chàng trai phương Nam thở dài, Puifai gật đầu ngay lập tức, nghĩ rằng Type phải rất buồn, nhưng thực tế không phải như vậy. Cậu nói dối nhiều đến nỗi cậu không thể nhớ những lời nói dối mà cậu từng nói.

Nhìn Type như thế này, Puifai không thể không đưa tay ra, vuốt vuốt cánh tay cậu vài lần như để an ủi cậu, nhưng đúng vậy... Đây chắc chắn là một cơ hội tốt cho người cần được an ủi là cậu.

"Tay của Puifai mịn ghê." Chàng trai có một ít kinh nghiệm trong tình yêu nam nữ ngay lập tức nắm lấy tay Puifai, cầm nó một cách nhẹ nhàng.

Puifai đã không rụt tay ra nữa. Cô ấy mắc cỡ cười và cúi đầu xuống.

Không giống với bàn tay to như mái chèo của Tharn.

Trong khoảng khắc thế mà Type đi nghĩ về người khác.

"Ừm, cậu đang giễu mình đúng không?"

"Không, mình chỉ muốn nắm tay cậu thôi."

Puifai mỉm cười lắc đầu.

"Tay cậu đang nắm là của ai chứ? Mình giặt quần áo, rửa bát đĩa mỗi ngày, nếu tay mình trở nên to dày thì mình sẽ chết mất."

Tay Tharn có lẽ không hoàn toàn như giấy nhám cũng có thể vì cậu ra giặt quần áo và rửa bát đĩa mỗi ngày.

Type gần như xém nói ra những gì cậu nghĩ. Cậu hơi không vừa ý với cô gái nhỏ trước mặt. Cậu nghĩ về bạn cùng lên giường của mình, bàn tay của cậu ta không chỉ to, mà còn không trơn mềm như bàn tay của con gái, khiến cậu muốn nắm chặt, khi bàn tay to đó luồn vào quần áo của cậu, khi nó trượt theo làn da của cậu, cậu thích đến mức muốn nổ tung.

Thở dài.

Cậu nghĩ về Tharn làm gì?!

Type lắc đầu. Cậu lại đi so sánh cô gái trước mặt cậu với một chàng trai.

"Dù sao thì, tuần tới cậu có rảnh không?"

"Tuần tới?" Type ngước nhìn cô gái rụt rè đang đợi cậu trả lời.

"Tuần tới là sinh nhật mình."

"Thật sao?"

"Hỏi gì thế, sao lại không thật? Thật sự là sinh nhật của mình, vào ngày 19." Cô ấy mỉm cười nói.

Cậu nghĩ cậu nên mua quà sinh nhật cho cô ấy, nhưng cả hai mới biết nhau hơn một tuần, cậu không thể đoán được cô ấy thích gì? Cô ấy sẽ thích món quà cậu sẽ mua cho cô ấy chứ?

"Cậu sẽ tổ chức sinh nhật ở đâu?"

Ngay khi Type hỏi, Puifai thở dài.

"Chậc, mình không biết nên đãi ở đâu. Mọi người đều không rảnh. Mình không thể về nhà trong tuần này. Bố mẹ mình thường bận công việc nên mình sẽ tổ chức sinh nhật trong cô đơn nên nếu cậu rảnh có thể tới dùng bữa với mình, được thế thì mình vui lắm. "

Đây có phải là một cơ hội cho cậu?

Biết được cậu và Puifai, chỉ có hai người vào ngày sinh nhật, Type lập tức cười.

Ai cũng chỉ mong được vậy, mơ còn không hết ấy chứ.

"Ôii, thật đáng thương khi bị bạn bè bỏ rơi nha."

"Khoan, vậy là cậu không rảnh." Puifai nghẹn lại, Type mỉm cười nhìn cô ấy.

Cậu thích cô ấy đến nỗi muốn trêu một tí, cậu nói: "Chẳng lẽ mình còn không có thời gian đến dự sinh nhật Puifai, đúng không?

"Có nghĩa là cậu sẽ đến." Cô gái liếc nhìn cậu, Type càng cười to hơn.

"Tất nhiên rồi."

Để lấy được lòng của cô gái, Type thậm chí nghĩ không có ngày nào trong tuần tới quan trọng bằng ngày đó.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch trước.

Mặc dù Tharn đã chấp nhận thỏa thuận mà cậu đưa ra, Type cũng cảm thấy rằng có điều gì đó như một lời hứa hẹn giữa cả hai và đây là một trong những điều đã thay đổi.

"Thằng Tharn, khốn kiếp, đừng vào, tao đau! "

Hiện tại, hai chàng trai không mặc quần áo đang trên một chiếc giường hẹp. Type nằm bên dưới, hai chân bị tách ra, Tharn đang bên trên cậu. Những ngón tay của cậu ta vừa kéo ra khỏi cái lỗ hẹp của Type. Thời gian nới lỏng quá ngắn không kịp để cậu thích nghi.

Thậm chí còn rất đau.

Vì không có màn dạo đầu, Type cảm thấy cái cảm giác như làm lần đầu khi ngón tay của đối phương tiến vào. May mắn thay, Tharn sớm mở tuýp bôi trơn, bôi gel bôi trơn cho cậu, sau đó mạnh bạo đưa ngón tay vào rồi kéo nó ra. Nếu như trước đây, Type sẽ gầm lên trong khoái cảm sung sướng, nhưng hôm nay nó thật con mẹ nó quá đau.

Vì vậy, khi chàng trai trên cơ thể rút tay ra, muốn nhét thằng em khổng lồ của cậu ta vào, người nằm dưới hét lên, cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, chàng trai phía trên đã bắt được cậu lại, dường như không có ý định buông tay. Cậu ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của Type lóe lên và tối sầm lại, nửa khuôn mặt tối sầm đầy kiên quyết

"Không phải mày muốn nó thật chặt đấy chứ?"

Hiện tại, không cần phải nói Tharn như thế nào. Bàn tay to của cậu ta giữ phần nóng bỏng dưới hạ thân Type khiến Type cắn chặt răng, bởi vì bàn tay có lực của cậu ta đang mạnh bạo giữ lấy thằng em cậu, rất đau, nhưng cơ thể cậu khó mà chịu được, cậu muốn hét lên.

"Hừm."

Type không biết khuôn mặt của cậu ta như thế nào vào lúc này, nhưng cậu ta chú ý khóe miệng của cậu, cậu nhếch môi, nhưng đối phương dường như biết ý định của cậu, Tharn ngay lập tức nắm lấy chân cậu và mở rộng nó ra.

"A. Ô! - -!" Type không thể khép chân lại. Cậu nắm chặt lấy cái gối, hai mắt mở to. Cái "Ống lửa" nóng bỏng đang từ từ đi vào cơ thể, cảm giác nóng cứng làm sâu trong cổ họng cậu nhịn không được phát ra âm thanh nho nhỏ, cậu không thể làm gì ngoài việc nức nở một cách đáng xấu hổ. Type thậm chí còn cảm thấy cậu không thể thở được. Cậu mở to miệng để hít lấy hít để không khí.

"Shiaa! Thằng Tharn, thằng khốn!" Type chỉ có thể hét lên như vậy. Tay kia đang cố gắng nắm lấy thứ gì đưa tới nắm chặt lấy vai của chàng trai con lai.

Tuy nhiên, đối phương thay vì nắm lấy tay cậu thì bắt đầu một vòng lặp ra vào mới với cơ thể bị điều khiển dưới thân hắn, Type khó có thể theo kịp tốc độ.

"Mở rộng chân ra một chút."

"Chó chết, tao nói chậm lại! A, nó sâu quá."

Đúng vậy. Hiện tại thì Type không biết cái gậy to lớn nóng bỏng kia đã vào sâu đến mức nào rồi. Cậu biết cả người không thể nào mà bị thiêu vì nóng được, ngoài ham muốn vô độ đang chọc xoáy trong bụng cậu, còn có một cảm giác ma sát rõ ràng hơn trước, bởi vì cây gậy nóng ra vào mà không ngơi nghỉ phút nào.

"Hừm." Khi đầu lưỡi nóng bỏng của đối phương xâm nhập vào miệng cậu, Type gần như nghẹt thở, lưỡi của Tharn bận rộn chặt chẽ dán ở miệng cậu, môi Type dính đầy nước bọt hòa quyện của cả hai, tiếng thỏ thẻ của cơ thể nằm bẹp dưới giường tiếp nối nhau vang lên. Sự truy đuổi môi lưỡi của Tharn dừng lại, cậu ta đưa tay véo núm vú thẳng đứng của Type, sau đó rời khỏi nụ hôn, bắt đầu cúi đầu cày cấy, kết quả ở đây.

"Ư, Tharn... Shia Tharn... Mạnh hơn... Lần nữa."

"Ừm, nếu mày còn làm ồn nữa, những người ở phòng bên cạnh sẽ nghe thấy giọng mày đấy." Tharn cúi xuống tai cậu trầm thấp nói, Type, người đang cố gắng kiềm chế tiếng rên cắn răng nhịn lại, muốn đấm cho cậu ta một cú, nhưng dù sao thì cậu cũng còn chút ý thức, cậu biết bây giờ cậu không có đủ sức đấu lại cậu ta, vì vậy cậu chỉ có thể lặng lẽ đưa tay lên che miệng, cậu thở hổn hển nặng nề, cái "ống lửa" ấm áp như có như không chọc vào cơ thể cậu.

"Mày đang cố làm tao phát cáu đấy à!"

"Tao chọc mày quạo làm gì? Mày mới là người đang cắn chặt tao đấy."

Tharn trả lời, trước khi Type giải phóng ham muốn của mình, Tharn hai tay nắm lấy chân của Type, chân Type bị buộc giơ thẳng lên trần nhà, Tharn tăng tốc độ chọc rút, cậu ta thả tay ra để nắm chặt cậu. Đồng thời, tay cậu ta ngao du trên cơ thể cậu.

Lách cách lách cách.

"A... Ưư...Lần nữa...Hmm."

"Ừuu..."

Mặc dù giọng của cả hai không đủ lớn để phòng bên cạnh nghe thấy và biết cả hai đang làm gì, giọng cả hai vẫn vang lên cũng lúc, nó khá to trong phòng. Giọng cả hai vang vọng với tiếng rít của giường rung lên đến khi cả hai giải phóng ham muốn cùng một lúc.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, Tharn rút kịp thời nhanh chóng rút ra. Cậu ta thở hổn hển, nhưng cậu ta không nằm xuống nghỉ mệt, mà nhanh chóng di chuyển ra mép giường, xé đi cái bao cao su rồi bỏ nó vào thùng rác, cậu ta xé khăn giấy bắt đầu lau chùi thân thể.

Sau đó, cậu ta ném cả cuộn khăn giấy vào gối của Type, người đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, thở nặng nhọc.

"Tao đi tắm trước. "Tharn vừa nói vừa mặc quần vào, sau đó lấy khăn tắm rồi rời khỏi phòng.

Vài phút trước, Type lăn lộn trên giường và ôm lấy cậu ta. Đó là một trong những thay đổi mà Type đã thấy. Sau khi thỏa thuận,cả hai vẫn nói chuyện như trước, nhưng cả hai ít đi ra ngoài với nhau. Điều quan trọng nhất là nó thực sự chỉ là làm tình.

Mối quan hệ giữa hai người đã trở thành, giải phóng ham muốn, rồi nó cũng như thế này.

Bây giờ, mỗi khi làm xong, Tharn sẽ không lau giúp cậu, không cùng ngủ trên một chiếc giường hoặc giúp cậu rót nước, cậu ta làm xong, đứng dậy mặc quần vào. Sau đó, giống như lần này, cậu ta trở lại giường.

"Hừ, giờ ngồi dậy cũng mệt như chó!" Thiwat vẫn còn thở nặng nề. Cùng lúc đó, cậu từ từ mở mắt nhìn vào căn phòng trống không, cậu từ từ lấy khăn giấy bên cạnh giường để tự dọn dẹp.

Cũng không tệ.

Thế nào thì, Type tự nói với chính mình như vậy, ngay lúc đó.

Ting.

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên, Type xoắn xuýt tìm điện thoại di động khắp nơi, cô ấy đang gửi tin nhắn cho cậu, Type cau mày, nhưng một lúc sau cậu lại cười.

"Nếu Puifai biết rằng mình vừa ngủ với một thằng con trai, khuôn mặt của cô ấy sẽ vi diệu như thế nào nhỉ?" Type mỉa mai nói bản thân, nhưng hành động trả lời tin nhắn LINE trên tay không khác gì bình thường.

Ngay sau đó, Tharn trở về phòng, cậu ta ngồi thẳng trên giường.

"Mày là một thằng con trai tốt đấy." Tharn tốt bụng đột nhiên bắt đầu nói chuyện, Type chuyển sự chú ý từ màn hình điện thoại ngước lên nhìn cậu ta.

"Tốt cái gì?"

"Mày vừa lên giường với tao, mày còn chưa mặc quần vào. Bây giờ, quên luôn tao còn ở đây." Nhưng chưa nói xong, Tharn nhún vai ngừng nói như thể không liên quan gì đến cậu ta, Type, người đang bận trả lời tin nhắn, quay sang mỉm cười nhìn cậu ta.

"Ồ, không phải mày muốn nói tao quyến rũ đấy chứ?"

"....."

Mặc dù Tharn không trả lời, Type vẫn tiếp tục làm chuyện riêng của mình.

"Tao không vô sỉ thế đâu. Mày biết tao đang theo đuổi Puifai. Hơi kì lạ khi nói cái này. Mày biết tất cả, Puifai không biết tí gì về tao."

Phải, cô gái mà cậu đang theo đuổi, cậu không biết gì về cô ấy, chẳng hạn như tính cách, sở thích, quá khứ, những gì của cô ấy và một vài chuyện khác cũng không biết.

Không, cậu không biết. Thay vào đó, người được gọi là bạn tình của cậu, cậu ta biết mọi thứ về cậu. Một số điều mà cậu thích, cậu ta không ngại làm phiền bạn cậu để biết mọi thứ về cậu.

Cuộc trò chuyện giữa hai người sắp kết thúc nếu Puifai không nhắc cậu về cuộc hẹn sắp tới, tuy nhiên điều đó khiến Type khó mà mở lời.

"Tharn, thứ sáu này... "

"Buổi chiều tao sẽ bắt đầu chơi." Tharn ngay lập tức tiếp lời, Type không thể không choáng váng. Cậu lặng lẽ so sánh hai việc trong lòng xem cái nào quan trọng hơn, cậu yếu ớt nói.

"Tao không thể đi."

"...."

Tharn không nói một lời. Cậu ta quay đầu nhìn thẳng vào người vừa nói đang ngồi trước mặt. Type nhún vai rồi tiếp tục nhìn vào điện thoại di động.

"Ngày đó trùng sinh nhật của Puifai."

Tên của cô gái mà cậu ta thường nghe gần đây được nói ra từ miệng Type. Tharn gật đầu nặng nề, trông như cậu không làm gì sai cả, cậu ta mỉm cười.

"Nếu mày không rảnh thì không tới cũng được. Tao sẽ nói với chị Jeed là mày bận việc."

Đây là chuyện bình thường và Type phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thay vì nhẹ nhõm, Type cảm thấy như cậu đã làm điều gì đó sai trái, ngay cả trái tim cậu cũng cảm thấy khó chịu. Cậu không biết tại sao cậu vẫn còn trí lực để nói câu tiếp theo.

"Thứ sáu này, tao muốn tỏ tình với Puifai."

Đôi mắt của Tharn mở to một lúc, rồi cậu ta mỉm cười.

"Chúc mày may mắn. Đừng quên cho tao biết kết quả." Sự bình tĩnh của Tharn khiến Type cảm thấy cậu đang đa cảm, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã xua tan cảm giác kỳ lạ trong lòng. Cậu treo lên miệng một nụ cười, giả vờ bản thân đang có tâm trạng hứng khởi.

"Tại sao tao phải nói với mày?" Type khinh khỉnh bẻ lại lời cậu ta.

"Vậy thì tao mới biết nên xử sự thế nào trước mặt mày." Tharn trả lời.

"Đừng quên mua quà sinh nhật. Nếu mày quên, sẽ khó mà nói chuyện đấy."

Sau đó, Tharn không nói gì nữa. Cậu đeo tai nghe và đắm mình trong âm nhạc với âm lượng đặc biệt lớn, chàng trai sắp có bạn gái chỉ nhún vai tự nhủ bản thân đừng quan tâm quá nhiều, bởi vì mối quan hệ giữa cả hai chỉ giới hạn tới đây thôi, với múi giờ ở Mỹ , cậu suy nghĩ cách chuẩn bị một bất ngờ cho Puifai.

Nếu cậu có bạn gái vào năm thứ nhất, cuộc sống của cậu sẽ tuyệt vời hơn.

Đây là những gì Type nói với bản thân trong những ngày gần đây, mặc dù trên thực tế, cậu không có kỳ vọng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro