Chương 27: Bước ngoặt mối quan hệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Cúi đầu tạ tội, thứ 5 thứ 6 bận quá nên không up được chương nào giờ mới up được. 🙇🏻‍♀️***

"...... Nong Tharn ......"

" ......"

"...... Nong Tharn ......"

"......"

"Này, Nong Tharn!!!"

Cái quái gì vậy!

"À, anh!"

Khi màn đêm buông xuống, các địa điểm giải trí bắt đầu mở cửa, một nửa nhà hàng kiểu quán rượu cũng bắt đầu mở cửa đón khách. Các màu giọng tuyệt đẹp cất lên tạo ra một bầu không khí buổi tối tuyệt vời cho khách. Hiện tại, những nghệ sĩ quen của quán đang uống cùng nhau. Một chàng trai trong nhóm ngồi ngơ ra ở đó khá lâu, cả bàn đang nhìn chằm chằm vào cậu ta mà cậu ta thậm chí không nhận ra điều đó.

"Em không sao chứ, Nong?" Tharn quay lại nhìn nhóm đàn anh đã tốt nghiệp. Hắn nhìn họ mỉm cười.

"Không sao ạ. Em chỉ đang mải suy nghĩ mấy việc vui vui thôi."

"Hay thật, anh ấy ngồi kế bên gọi em muốn khản giọng mà em không nghe gì." Tharn sững sờ. Hắn nhìn đàn anh trước mặt, thở dài một hơi. Hắn không muốn mọi người lo lắng cho hắn.

Đàn anh đó là một sinh viên mà hắn rất tôn trọng. Anh ấy là người dám mời một học sinh trung học phổ thông, người không tự tin vào tài năng của bản thân là hắn chơi nhạc cùng nhóm anh ấy. Anh ấy là người đã dẫn dắt Tharn vượt qua nhiều thứ mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ hắn sẽ trải qua. Trong những năm qua, anh ấy đã dạy hắn cách biểu diễn trước khách, khuyến khích mọi người hỗ trợ hắn thành lập một ban nhạc, giới thiệu cho hắn và ban nhạc của hắn có cơ hội được biểu diễn, dẫn hắn đi gặp nhiều chủ quán rượu, nhờ họ đỡ đần hắn.

Đàn anh này có thể là xem là ân nhân của hắn, bởi vì ngay cả khi anh ấy đã tốt nghiệp, sống với nghề âm nhạc, anh ấy vẫn không bao giờ quên giúp đỡ đàn em. Khi có thời gian, anh ấy sẽ gọi mọi người về tụ hợp. Nghĩ đến đây, Tharn càng cảm thấy không vui với bản thân.

Hôm nay hắn chẳng có chút năng lượng nào cả.

"Chậc, hôm nay có chuyện gì với em hả, Tharn? Lúc em biểu diễn trên sân khấu anh đã thấy em như người mất hồn rồi." Người hỏi là anh Kong, là người kinh doanh nên rất tinh ý, Tharn đột nhiên cảm thấy có lỗi.

"Em xin lỗi, anh thấy có tệ lắm không?"

"Hey, làm gì có, em đang lo cái gì vậy? Em có hơi phân tâm, nhưng màn trình diễn vẫn tuyệt vời hơn bao giờ hết. Mấy cô gái ở bàn trước anh nhìn không chớp mắt luôn đó."

"Anh nhìn mấy cô gái ở bàn trước á, mắt anh muốn hiện lên hai trái tim đỏ chót kìa." Đàn anh này là người yêu của chị Jeed, chị ấy đang ngồi trên ghế dành cho nhân viên thốt lên. Đàn anh mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo vợ tương lai. Anh ấy đang có tâm trạng rất hạnh phúc.

"Thì phải xem người ta cổ vũ đàn em thế nào chứ."

"Anh có muốn tự xem xét lại bản thân mình không?" Nụ cười trên Jeed ngọt ngào như mật ong nhưng là mật ong lẫn với chất độc. Anh Kong nhún vai, biểu cảm dịu dàng đi không ít. Một nhóm người ở bàn cười, họ cười vì người vợ tương lai quản lí quá chặt của Kong.

"Ây, anh đừng có mà ở đó giả vờ giả vịt. Em sẽ bị hiểu nhầm là một người vợ độc ác khi em như vậy đấy."

"Tuân lệnh! Vợ anh hiền lành tốt bụng như nàng tiên."

"Hừm, chàng trai lanh lợi bữa trước có liên quan gì đến cái người hồn đang lơ lửng trên chín tầng mây kia không, bộ dạng lơ đãng như vậy có liên quan gì tới chàng trai đẹp trai hôm bữa không nhỉ?" Khi đàn anh nói, anh ấy quay đầu lại nhìn Tharn, người cố gắng nhếch khóe miệng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng gượng gạo cười. Những người khác ở các bàn khác thường xuyên đưa mắt qua bàn này. Họ không biết họ đã lấy đi trái tim bao nhiêu thiếu nữ, nhưng không ai biết riêng tay trống trong nhóm đã là gay rồi.

"Bạn trai mới hả Tharn?" Nghe đến từ bạn trai, Tharn hơi sững người.

"Không phải bạn trai đâu anh."

"Na, nếu em vẫn đang theo đuổi cậu ấy, thử kể cho tụi chị nghe xem, có khi tụi chị giúp được không chừng. Cậu trai trẻ rất đẹp trai, dáng người không có chỗ chê. Chưa kể đến làn da màu yến mạch khỏe khoắn." Chị gái đã rất hào hứng, nhưng khi Tharn nói với chị ấy Type không thể đến, chị ấy đã thất vọng. Có vẻ như chị ấy rất quan tâm đến Type. Những gì chị ấy nói cũng thành công khiến mọi người tò mò muốn biết nhiều hơn.

"Đúng đấy, Tharn. Mày biết cậu sinh viên đó không, thằng Boy, thằng Boy?" Anh Kong hỏi anh Boy. Họ biết nhau trước cả khi hắn bước vào nghề chơi nhạc. Anh ấy lắc đầu biểu hiện anh ấy không biết người đang được nhắc tới là ai.

"Không, tao không biết đâu, cậu ấy là ai vậy, Nong Tharn?"

"Một chàng trai không quan tâm đến em dù em có làm gì."

Bình thản.

Lần này, mọi người dừng nói chuyện. Tất cả đều nhìn Tharn. Tharn nhìn đồ uống trong tay, điềm tĩnh nhìn lên bọn họ.

"Đừng nhìn em vậy chứ anh. Đây cũng chỉ là thất tình trong yêu đương thôi mà. Em cũng không vì cái này mà chết được đâu." Tharn không muốn mọi người lo lắng cho hắn, vì vậy bọn họ ngừng tỏ ra lo lắng. Có lẽ cảm thông với hắn. Đàn anh Kong đưa cho hắn ly bia, nói.

"Thất tình đúng là không chết, nhưng chẳng lẽ không thấy đau? Ôii, nhận lấy, uống đi cho vơi nỗi buồn." Tharn mỉm cười.

"Dụ dỗ trẻ em uống rượu hả anh?"

"Cho anh xin, em còn trẻ em cái gì nữa, Tharn. Với lại anh là quản lí của quán. Nếu không ai chịu uống, anh lấy gì mà sống đây? Ây, mời uống là mục đích buôn bán thôi." Anh Kong nói vậy, nhưng Tharn biết rằng mọi người đều lo lắng cho hắn. Mọi người có rất nhiều việc. Anh Boy sau 11 giờ thì rất bận, nhưng họ đã gác lại công việc họ để ngồi đây an ủi hắn. Chị Jeed cười có lỗi, vẫn tự trách mình vì đã khơi lên chủ đề không mấy vui vẻ này.

Mặc dù Tharn muốn nói với mọi người rằng hắn vẫn ok, nhưng thật sự không ok như vẫn nói đâu.

Hôm nay, Type sắp có bạn gái.

Sau hôm nay, hắn không còn quyền nói rằng cậu là của hắn.

Tharn cũng biết hắn đang tự lừa người dối mình. Hắn luôn tự nhủ miễn là Type không có bạn gái, hắn vẫn có hy vọng, ngay cả khi hy vọng là mong manh rồi có cả sự thất vọng, nhưng Tharn không ngờ hắn lại cảm thấy đau và mất mát đến vậy, bởi vì tất cả những người hắn từng thích đều là gay, hắn luôn tự tin rằng không có ai mà hắn không chinh phục được, nhưng oái oăm là lần này hắn lại đâm đầu thích một trai thẳng, đã trai thẳng còn ghét gay.

Đúng là ban đầu có thể không có hy vọng, nhưng hắn vẫn ngông cuồng bất chấp mà hi vọng. Hôm nay, hắn có lẽ phải thừa nhận thất bại. Nếm trải mấy kinh nghiệm này cũng khiến Tharn sợ dây vào mấy chàng trai thẳng.

Mối quan hệ đã ấp ủ trong nhiều tháng cuối cùng cũng kết thúc vào hôm nay.

Cuối cùng, hắn vẫn một mình tự liếm vết thương đang rỉ máu.

"Dễ thương quá, rất dễ thương luôn, cảm ơn cậu, Type, mình sẽ nhận nó." Cùng lúc đó, Type đang tặng quà cho Puifai. Cậu đã bỏ một thời gian dài suy nghĩ nên tặng Puifai thứ gì . Cậu không rõ sở thích cô gái trước mặt cậu, ngoại trừ việc cô ấy thích nấu ăn. Nhưng nếu cậu gửi cho cô ấy một công thức nấu ăn, cậu có thể bị gõ vào đầu vì ai lại đi tặng công thức nấu ăn, và cuối cùng cậu chọn cách an toàn nhất... Một con gấu bông.

Nhưng Type xác định sẽ tặng gấu bông rồi thì lại nan giải không biết tặng gấu bông gì. May mắn thay, cậu xem lại những tin nhắn LINE trước đây của Puifai, thấy cô ấy đặc biệt thích mấy nhãn dán cá vàng phồng má, vì vậy cậu quyết định tặng gấu bông hình cá vàng.

Cũng chính vì điều này, khi Puifai mở gói quà, cô ấy hét lên vì ngạc nhiên, sau đó ôm chặt con gấu bông mềm, không thể chờ để hứa cô ấy sẽ giữ nó kĩ càng, vì vậy Type cảm thấy nhẹ nhõm.

"May là cậu thích nó. Mình đã lo là cậu không thích."

"Sao phải lo lắng? Mình yêu nó." Nghe vậy, Type cười hạnh phúc hơn.

"Nếu cậu thích nó, nhớ ôm nó thường xuyên nhe. Khi cậu ôm nó, cậu sẽ nghĩ về người đã tặng nó cho cậu." Type nói một câu làm cô ấy vui vẻ. Puifai lập tức đỏ mặt, bắt đầu nói chuyện với con gấu bông trên tay.

"Sao phải nghĩ về người tặng chứ? Người tặng không dễ thương bằng em cá vàng đâu."

"Ồ, cậu nói mình không dễ thương, vậy trả cá vàng lại cho mình."

"Tặng quà cho người ta là của người ta, đồ vô tay quan là của quan. Không cho, không trả!" Khi Type với lấy con gấu bông, Puifai hai tay ngay lập tức ôm chặt con cá vàng, khiến cậu nổi lên cảm giác muốn trêu chọc. Type đưa tay tới để cướp con gấu bông cá vàng với cô ấy.

"A a a Type, mình sẽ không trả, mình không đưa đâu!"

"Cậu vẫn cho rằng mình không dễ thương? Cậu nói vậy thì phải trả quà cho mình." Type nghiện trêu chọc. Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn đùa mới đòi cướp lại con cá vàng. Hai tay cậu ôm lấy cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Sau đó, hai tay cậu nắm lấy đuôi cá vàng muốn kéo nó.

"Hahaha, Type, không, không đùa nữa."

Cậu và cô gái cùng cười. Lúc này, Puifai ngẩng mặt lên. Đôi mắt của cô ấy nhìn thẳng mắt Type. Cô gái hơi thảng thốt. Mặt cô ấy đỏ dần, nhưng tay cô ấy vẫn ôm con gấu bông trên tay.

Cô gái đáng yêu thì thầm.

"Type không dễ thương. Mà Type đẹp trai. Cậu không biết điều đó à?" Type nghe điều này, cậu mỉm cười. Cậu nhìn cô gái trong tay và đưa ra quyết định.

Một loại quyết định.....

"......"

Vào thời điểm khi đôi môi mềm mại chạm vào khóe môi, cô gái mở to mắt, nhưng cô ấy không đẩy cậu ra hay vùng vẫy. Puifai chỉ ở trong vòng tay ấm áp của chàng trai mà cô ấy thích từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy giữ chặt đối phương, trái tim của Puifai như nhũn ra.

"Puifai cũng rất đẹp. Chúc mừng sinh nhật, cô gái nhỏ nhắn."

Type đặc biệt sử dụng một giọng nói trầm thấp. Khuôn mặt của Puifai đỏ hơn. Cô nhẹ nhàng đẩy vai Type, khẽ nói.

"Lợi dụng mình đấy à?"

"Yeah, Type nhỏ này lợi dụng Puifai." Type cố tình gọi mình kèm theo chữ nhỏ. Puifai cắn môi nhẹ nhàng. Type nhìn xuống, cố gắng hôn cô ấy. Nhưng Puifai đẩy vai cậu ra, rời khỏi vòng tay của Type. Rồi cô ấy đặt con cá vàng vào vòng tay của Type, nhẹ nhàng nói.

"Mình phải vào phòng vệ sinh. Mình không thèm nhìn chàng trai playboy này nữa đâu." Puifai nói vậy rồi bước đi thật nhanh, khiến Type "playboy" âm thầm cười. Cậu chắc chắn nếu cô ấy xem cậu như lời cô ấy nói là playboy, Puifai sẽ không cho phép cậu hôn như thế.

Type thoải mái hơn. Cậu nhìn xung quanh. Quán ăn này, không xa kí túc xá của cậu và cả Puifai, nơi này cũng có bầu không khí lãng mạn. Hiện tại, Type đang nghĩ cũng đáng khi gọi cho bố xin tiền. Bố cậu đã tài trợ 2000 baht cho buổi hẹn này.

Qúa đáng giá để xác định một mối quan hệ.

Trong khi suy nghĩ, Type véo gấu bông trong tay. Ý nghĩ đáng lẽ phải không nên xuất hiện lại xuất hiện trong đầu cậu.

Thằng Tharn có lẽ sẽ thích quán rượu như này.

Quán màu đen kết hợp với ánh đèn vàng, đèn vàng làm cảm tưởng giống như những ngọn nến. Bàn được bố trí thích hợp để đảm bảo sự riêng tư cho khách. Điều tinh tế nhất là dù ở góc độ nào, khách cũng có thể thấy rõ màn trình diễn trên sân khấu, với điểm cộng là thức ăn ở đây rất ngon, mặc dù giá cả hơi vượt quá túi tiền của sinh viên.

Bây giờ cậu ta chắc hẳn đang biểu diễn?

Khi Type nghĩ về bạn cùng phòng, cậu không ngăn được nghĩ đến quán ăn tích hợp một nửa quán bar mà tháng trước Tharn dẫn cậu tới. Cậu nghĩ đến sân khấu cố định, nhỏ hơn sân khấu này một chút nhưng được đặt ở vị trí tương tự, cậu ta đang chơi trống trên đó vào lúc này, mỉm cười với những vị khách bên dưới.

Không chừng lúc này đang nhận đồ uống từ những cô gái phía dưới.

Nghĩ về điều đó, Type đột nhiên hơi khó chịu, nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc hít một hơi sâu, vì cậu không có quyền gì để tức giận cả.

Cậu là người hủy hẹn với cậu ta. Tharn mới là người nên tức giận với cậu.

Cậu càng muốn theo đuổi cô gái này thì sự hào hứng với mọi thứ càng lúc vơi dần. Mắt Type liếc xuống đồng hồ trên cổ tay. Trông cậu khá sốt ruột. Mặc dù cậu nghĩ lúc này Tharn hẳn đã biểu diễn xong, không hiểu sao cậu vẫn muốn đi tìm cậu ta.

"Cậu gấp về à?"

"Không, ký túc xá của mình đến 11 giờ mới đóng, còn lâu lắm, mình vẫn có thể ở lại." Ngay sau đó, Puifai trở lại. Cô ấy hỏi Type về việc cậu có vẻ nôn nóng khi nhìn đồng hồ. Type lắc đầu nặng nề, mỉm cười như trước, mặc dù vì một số lí do mà nụ cười đó không thật lòng lắm.

"Type có sống trong ký túc xá ở trường không? Sao cậu không sống bên ngoài?"

"Bố ép mình phải sống ở ký túc xá trong năm đầu tiên để có thể kết bạn với nhiều người hơn.", Type nhún vai, bởi vì chỉ có một vài người bạn mà cậu biết lâu,  một trong số họ có khi còn là gay.

"Có phải vậy không? Mình không thể sống trong ký túc xá trong trường. Khủng khiếp lắm. Mình sống bên ngoài, rất thoải mái. Mình có thể về bất cứ lúc nào. Mình có thể đưa bạn bè về nhà vào buổi tối. Không cần phải lo lắng vì làm phiền bạn cùng phòng hay bất cứ ai." Puifai cười nói, tâm trí của Type trôi đi.

"Vậy nếu mình về không kịp, tối nay mình đến chỗ Puifai được không?"

"Cậu đùa à!" Puifai thốt lên. Type biết cậu lúc nãy trêu chọc cô ấy quá nhiều. Cậu lập tức đổi phương pháp.

"Mình đang đùa thôi. Cậu nghĩ mình nghiêm túc à."

"Nó không giống đùa đâu." Puifai dường như thấy buồn cười, cô ấy cười, mặc dù cô ấy nghĩ cậu đang nghiêm túc.

Trên thực tế, hiện tại, trái tim của Type cũng khá bứt rứt không yên, bởi vì vài tháng qua cậu đã ngủ với con trai, cậu thật sự rất rối rắm. Cậu không biết liệu cậu có còn như trước hay không, tại thời điểm này, có một cô gái như vậy bước vào cuộc sống của cậu, nó không có gì là sai cả.

Cậu muốn chứng minh cậu là một thằng đàn ông thực thụ.

Vậy khi nào có cơ hội, Type sẽ nắm bắt nó mà không do dự. Cậu thậm chí còn thủ sẵn một cái bao cao su trong túi quần.

Bất chấp sự mong đợi trong tâm trí của Type, xem xét từ sự từ chối của Puifai nửa giờ trước, Type đã quyết định hoãn lại vấn đề này trong một thời gian. Tuy nhiên...

"Cậu muốn đi lên không? "Khi cậu đứng dưới cầu thang trong ký túc xá bên ngoài của Puifai, Type khó có thể tin những gì cậu đang nghe.

"Ừm, Type có thể tham khảo cấu trúc phòng ốc để sau này ra ngoài tìm phòng thuận lợi hơn."

Cô gái mỉm cười ngại ngùng, Type ngay lập tức hiểu ngay ý của cô gái.

Nếu chỉ muốn đến xem ký túc xá, có thể đến vào lúc khác mà, nhưng bây giờ là 10 giờ. Không phải tham khảo phòng, mà là tham khảo thứ khác. Sao mà Type từ chối được?

"Ừm, nếu mình chuyển đi vào năm tới, có lẽ mình nên tham khảo."

Type chạm vào bao cao su trong túi, mỉm cười với khuôn mặt hồn nhiên, tỉnh bơ.

Cơ hội đến nhanh hơn cậu nghĩ.

"Gần 11 giờ rồi."

Tharn không thể nhớ mình đã lấy điện thoại di động bao nhiêu lần để xem giờ. Hắn nghĩ đây là lần cuối hắn xem giờ trong hôm nay. Bởi vì sau lần xem này, bạn cùng phòng của hắn chắc chắn sẽ không quay lại ký túc xá.

"Chắc cậu ấy đang rất vui vẻ." Nói xong, Tharn tắt điện thoại di động, đặt nó dưới gối. Rồi hắn xoay người, nằm trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà.

Type không nói cậu sẽ dừng mối quan hệ của họ nếu cậu có bạn gái, điều đó có nghĩa là cả hai có thể tiếp tục mối quan hệ một cách bí mật, nhưng Tharn cũng có thể thấy trước tương lai sẽ hỗn loạn như thế nào.

Không phải là bị bạn gái của Type bắt gặp buộc phải chia tay, nhưng Tharn lo lắng hắn không thể chịu được việc trở thành tình nhân.

Trên thực tế, Tharn cũng biết rằng hắn có thể sẽ chịu đựng để tiếp tục mối quan hệ này, bởi vì nếu cô gái biết được bạn trai của cô ta ngủ với một thằng con trai, cô ta chắc chắn sẽ bỏ cậu, rồi Type sẽ quay lại để tìm hắn, nhưng ngay từ đầu, Tharn cũng biết Type không phải là gay, nên ngay cả khi chia tay cô bạn gái hiện tại, cậu có thể sớm tìm được người khác và người duy nhất lại đau chính là bản thân hắn..

"Đã đến lúc phải dừng lại rồi."

Cuối cùng, Tharn chốt hạ quyết định. Hắn thở nặng nề với lấy di động. Nhìn lại thời gian. Lúc đó là 11 giờ. Hắn đeo tai nghe và bật video, dự định tiếp tục xem video âm nhạc quốc tế của mình, bởi vì tại thời điểm này, chỉ có âm nhạc có thể làm hắn tịnh tâm lại.

Ngay lúc đó, cánh cửa kí túc bật mở. Tharn không quan tâm. Hắn quá lười để nhìn xem là ai. Mắt hắn chỉ nhìn vào màn hình trước mặt, nhưng quanh mũi hắn phảng phất mùi nước hoa khi người đó bước vào.

Mùi nước hoa dành riêng cho phụ nữ.

Lẽ ra cậu phải đang trên giường với cô gái kia.

Nghĩ về điều này, Tharn thậm chí còn miễn cưỡng hơn khi nhìn cậu. Ngay cả khi Type đứng cạnh giường, hắn vẫn không quan tâm. Type trèo lên giường, trèo lên người hắn, rồi Type ôm chầm lấy Tharn. Không có khoảng cách giữa hai người. Cậu vùi đầu vào cổ Tharn. Tharn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu. Hắn không nghĩ rằng Type sẽ ôm chặt eo mình, nhưng hắn thậm chí hoàn toàn thờ ơ với hành động đó.

Tharn chỉ âm thầm nâng di động của mình lên cao hơn để né tránh chàng trai đang bám chặt trên người. Trong khi đó.

"Tao xin lỗi."

Không rõ tại sao cậu lại xin lỗi. Tharn cũng lờ mờ về việc Type đang xin lỗi vì ngủ với người khác hay vì cậu đã làm tổn thương hắn.

Bây giờ Type thông suốt tất cả mọi thứ, rất rõ ràng.

Cậu đã hiểu rõ lòng mình.

"Tao xin lỗi, tao xin lỗi Tharn..."

Do đó, tất cả những gì cậu có thể nói vào lúc này là xin lỗi. Cậu ôm chặt lấy Tharn, nhưng đổi lại chỉ thấy Tharn hờ hững không quan tâm.

Trước đây, Tharn lúc nào cũng sẵn sàng ôm cậu, nhưng bây giờ di động còn hấp dẫn hơn cậu nữa, nhưng dù Type nghĩ gì, có vài lời cậu buộc phải tiếp tục nói.

"Tao xin lỗi."

"Ôi." Tharn thở dài một chút, nhưng hắn không quay người lại. Hắn khẽ hỏi.

"Sao mày lại xin lỗi?"

Nghe câu hỏi này Type có hơi choáng váng. Cậu gục đầu vào vai Tharn, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, cậu thấy Tharn có mùi hương cơ thể đặc biệt của riêng cậu ta. Cậu nói.

"Tao chỉ ngủ với Puifai."

"......"

Mặc dù nghe rõ lời cậu nói, Tharn không nói gì, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, phớt lờ lời thú nhận đầy ăn năn của Type.

"Puifai mời tao đến ký túc xá của cô ấy, tao đã đến đó. Tao đột nhiên muốn đến đó. Lúc tao nói với mày là tao đang theo đuổi bạn gái, sau đó thì khi mày ngủ với tao, mày lại thường mang bao, đúng không?"

"Ừm." Tharn hững hờ trả lời.

"Tại sao mày làm vậy?" Tharn không trả lời. Type, người đã hiểu rõ, tiếp tục trả lời.

"Bởi vì khi tao nói tao chỉ muốn làm bạn tình, rồi tao còn nói tao có thể lên giường với bất kì ai, vậy nên mày mới nói tao phải có biện pháp bảo vệ bằng cách đeo bao, đúng không? Lúc đó tao rất buồn, đau lòng muốn chết. Không hiểu sao, tao chỉ muốn mày không đeo bao khi lên giường với tao. Tao cũng không hiểu tại sao tao cảm thấy đau lòng khi nói với mày những lời như vậy. Tao chỉ muốn mày nói với tao "Không quan trọng là mày lên giường với ai, miễn là mày ổn", mày càng hững hờ thì tao càng không chịu đựng được." Type nói như thể cậu mất hết sức lực. Cậu thậm chí không muốn ngẩng mặt lên.

"Tại sao chứ? Không phải là một cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào tốt hơn sao? Tại sao tao chỉ nhớ mùi mồ hôi từ một thằng con trai? Tại sao tao lại nghĩ về cơ thể cứng rắn của mày ngay cả khi tao ôm một cô gái mềm mại trong vòng tay? Tại sao tao nghĩ về mày khi tao hôn Puifai? Tại sao tao lại nghĩ về việc hôn mày ngay khi tao đang ở với Puifai? Trong thâm tâm, tao cứ luôn nghĩ về mày..."

Câu cuối cùng, Type nhìn lên chàng trai cuối cùng cũng chịu đặt điện thoại xuống, chịu lấy tai nghe ra.

"Thằng Tharn, khốn kiếp, sao tao cứ nghĩ về mày! "

Type cay đắng hỏi, nhưng Tharn không trả lời. Cậu ta chỉ hỏi cậu một câu.

"Mày làm với cô gái đó chưa?"

Type mở to mắt, hai tay nắm lấy cổ áo của Tharn, dường như nổi giận vì đối phương nhìn xuống cậu như thế, mặc dù thực tế đúng là vậy.

"Tao không thể, thằng khốn nạn nhà mày, mày có nghe chưa? Tao thế mà lại không thể lên giường với một đứa con gái!"

Type hét lên với chàng trai con lai bên dưới, cậu thở dốc, rồi một lần nữa, khuôn mặt sắc cạnh chôn trong ngực Tharn, tay cậu nắm chặt lấy quần áo của cậu ta.

"Tao không thể làm, Tharn, tao không thể làm điều đó. Tao không có phản ứng với cô gái đó. Tao chỉ cảm thấy điều đó khi ở bên mày. Chỉ mày thôi!"

Type giống như đang trút giận, bởi vì bây giờ cậu có cơ hội ở bên một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như Puifai. Nhưng cậu không thể phản ứng với những đụng chạm của cô ấy, không thể hiểu được lí do tại sao lại như vậy. Cậu thậm chí không thích nước hoa trên người cô ấy. Mùi hương đó quá nồng, cơ thể ngọt ngào không phải là thứ khiến cậu hứng lên, nó càng không thu hút nổi cậu.

"Tao không thể phản ứng với người khác." Cuối cùng, Type nhắm mắt lại như thể cậu hoàn toàn kiệt sức.

Cậu phải thừa nhận những gì cậu đang thực sự nghĩ.

"Tao xin lỗi, Tharn. Tao xin lỗi. Tha thứ cho tao đi." Do đó, Type chỉ có thể tiếp tục lặp đi lặp lại câu này. Tharn thở nặng nề, từ từ đặt bàn tay to của mình lên mái tóc đen của Type.

"Có lẽ hôm nay mày quá mệt nên vậy thôi."

"Không, tao không mệt!"

"Vậy mày có thể không có hứng thú với chỉ cô gái đó."

"Không! Tao không thể phản ứng với bất cứ đứa con gái nào cả."

"Biết đâu mày có thể phản ứng với thằng con trai khác."

Rắc.

Lúc này, Type lại túm lấy cổ áo của Tharn, cậu nhìn cậu ta giận dữ. Cậu ta đang nói là cậu đang trở thành gay, Type không nhịn được gầm lên.

"Mày muốn chết đúng không? Tao là một thằng con trai. Tao không muốn ở cạnh thằng quần nào hết. Chỉ nghĩ thôi đã ghê muốn chết rồi!"

"Vậy thì..." Tharn không ngờ đối phương sẽ tức giận như vậy. Hắn nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt đang đỏ mặt vì tức giận. Hắn giơ tay chạm vào má đối phương. Trước đây, Type luôn gạt hắn ra, nhưng bây giờ cậu trông như sắp khóc, cậu phải chấp nhận một điều mà cậu vừa phát hiện ra.

"Tao chỉ đáp lại mày, chỉ với mày." Giọng Type không khác gì khóc. Thực tế do điều này đang tác động mạnh mẽ đến niềm tin nhiều năm của cậu, niềm tin bản thân là một thằng con trai thực sự.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể vùi mặt vào ngực chàng trai con lai, rồi nói.

"Tha lỗi cho tao."

"Ngoan lắm." Lúc này, Tharn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn của chàng trai phương Nam đang nằm trên người cậu ta. Giọng nói của cậu ta ấm áp và mềm mại, nhưng nó khiến trái tim của người biết bản thân đã làm điều gì đó sai trái cảm thấy đau đớn hơn.

Sao cậu có thể làm tổn thương một người rất tốt với cậu? Làm sao Tharn có thể bỏ qua những gì cậu đã làm với cậu ta?

"Mày biết tao chưa bao giờ giận mày."

Với một cái ôm mạnh mẽ quanh vai Type, Type cảm thấy như mình mất hết sức lực trong khoảng khắc đó.

Không dễ để một thằng con trai thẳng băng như cây thước thừa nhận người đó dần trở thành gay, nhưng cơ thể với trái tim cậu nói cậu không thể tiếp tục lơ đi nhưng suy nghĩ và cảm xúc thật của bản thân.

Ngoài chàng trai trước mặt, cậu có thể không thích bất kì ai nữa.

Cậu sẵn sàng thừa nhận rằng cậu ta là người đàn ông của cậu.

Chàng trai mà cậu không thể nào có thể thoát khỏi.

Chàng trai đó không chỉ là bạn tình.

"Giờ mày là của tao rồi."

Một giọng nói trầm vang lên bên tai cậu, Type yếu ớt trả lời.

"Mày cũng là của một mình tao. Tao nói cho mày biết, tao sẽ bám mày không buông đâu. Tao không có phản ứng với ai khác ngoài mày."

Mặc dù nghe có vẻ ích kỷ, không có bất kỳ sự dịu dàng nào và nội dung dường như chỉ liên quan đến ham muốn, Tharn biết rằng người có lòng tự trọng cao ngất trời trước mặt hắn đang mềm lòng với hắn, không ai khác trên thế giới có thể được cậu đối xử như vậy trừ hắn ra.

"Tao là của mày từ rất lâu rồi." Khi nghe điều này, Type ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt không che giấu cảm xúc thật của cậu ta vào lúc này, cậu thì thầm.

"Tao xin lỗi."

Những nụ hôn ngọt ngào đi kèm với lời xin lỗi, ôn nhu hơn bao giờ hết, chỉ là chạm nhẹ vào môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro