Chương 61: Tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi cũng sẽ" ba chữ này còn chưa được nói ra thì điện thoại đã bị Tô Hảo lấy về, Tô Hảo liếc mắt cảnh cáo Chu Dương, Chu Dương nghiêng người cầm tay lái, nheo mắt nhìn Tô Hảo và điện thoại trong tay cô.

Đường Duệ ở bên kia yên tĩnh, hô hấp hơi nặng giống như đang nhẫn nhịn. Tô Hảo tâm tình phức tạp, thật ra cô không nhớ rõ trước kia khi kết hôn Đường Duệ như thế nào, chỉ biết là hai người không hướng đến nhau, tâm tư của anh ta không ở nơi cô, tâm tư của cô cũng không ở nơi anh ta.

Kết hôn đương nhiên là vui mừng, trong lòng Tô Hảo có một chút không thở nổi.

Cô nhìn nhánh cây chập chờn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm người đàn ông này vốn là như vậy, thời điểm có được thì không nâng niu mất đi rồi mới khóc lóc.

Thật sự rất đáng khinh thường.

Cô nắm chặt điện thoại, nói: "Đường Duệ, không cần nói chờ cả một đời, cuộc đời của anh vừa mới bắt đầu nên ứng phó tốt với tương lai."

"Tô Hảo, Tô Hảo." Đường Duệ nói, âm thành khàn khàn.

Tô Hảo: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá mệt nhọc."

Giọng điệu nhẹ nhàng.

Nhưng rất kiên quyết.

Hốc mắt Đường Duệ càng đỏ hơn.

Tô Hảo không đợi anh ta lên tiếng, cúp điện thoại. Nhìn người đàn ông bên cạnh, Chu Dương híp mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt vừa rồi của cô giống với ánh mắt lúc trước nói anh cút đi, Tô Hảo có lẽ không giống kiểu người mạnh mẽ như Mạnh Oánh nhưng sự dịu dàng của cô giống như một con dao sắc bén.

Đáy mắt mặc dù dịu dàng nhưng đôi mắt lại phát sáng khiến người khác cảm thấy lạnh.

Anh ho một tiếng, xoa xoa mũi, nói: "Bà xã, chúng ta về nhà."

Nói xong, ngồi thẳng người cầm tay lái nghĩ thầm tạm thời giữ lại cho Đường Duệ cái mạng nhỏ.

Xe chạy ra khỏi bệnh viện, đi đường vòng muốn đi về phía Vịnh Sơn Thủy, Tô Hảo thấy không đúng dùng điện thoại gõ cánh tay Chu Dương: "Em trở về tiểu khu Hoa Huy."

"Đang đi tiểu khu Hoa Huy mà." Chu Dương nhướng mày cười, ý định gây hiểu nhầm nghe nhìn.

Tô Hảo: "Em biết đường, mẹ em đang ở nhà, Chu Dương, quay đầu xe."

Chu Dương trong lòng thầm than một tiếng. Quay đầu xe đi con đường khác, lái về phía tiểu khu Hoa Huy, nơi này thật sự náo nhiệt quán ăn khuya đều mở cửa, Bentley dừng ở cửa bên ngoài siêu thị đúng lúc Thành Linh gửi tin nhắn tới, Tô Hảo nhìn định trả lời.

Chu Dương giữ lấy tay cô, Tô Hảo ngẩng đầu, anh đặt điện thoại trước mặt, nghiêng người áp môi mỏng vào tai cô: "Chồng cũ của em tối nay phá hỏng buổi hẹn của chúng ta, em định bồi thường anh như thế nào?"

Tô Hảo hơi nghiêng đầu, môi mỏng của anh dán bên mặt cô, tinh tế hôn. Tô Hảo đưa tay sờ gương mặt góc cạnh của anh, nói: "Anh làm gì mà vội vàng như vậy? Hả?"

Chu Dương cười nhẹ một tiếng: "Không vội, anh rất kiên nhẫn."

Nói xong liền cắn vành tai của cô.

Tô Hảo ngoan ngoãn cúi đầu, bầu không khí trong xe mập mờ lại có điểm tiếp xúc thân mật. Nói thật, Chu Dương người này thật sự rất giỏi.

Gương mặt Tô Hảo ửng đỏ.

Dấu hôn ở cổ áo càng thêm rõ ràng, môi mỏng Chu Dương chạm nhẹ qua, nói: "Da em rất dễ lưu lại dấu vết."

Tô Hảo: "Ừ."

"Vậy anh phải cẩn thận một chút?"

Tô Hảo: "Anh khi nào thì cẩn thận?"

Chu Dương cười lên.

Điện thoại vang lên, là Thành Linh gọi điện, chắc là không nhận được câu trả lời của Tô Hảo, Chu Dương cầm điện thoại liếc mắt nhìn rồi ấn nút nghe.

Đem lên tai Tô Hảo, anh vẫn giữ nguyên tư thế, tinh tế hôn cô, Thành Linh ở đầu kia hỏi: "Hảo Hảo, con về chưa?"

"Mẹ, con sắp đến nhà rồi."

"Vậy thì tốt, đúng rồi, mẹ nhìn thấy Chương Tân Hoa, cậu ấy lên tầng xử lý một số việc, Hảo Hảo, con trở về có thể gặp ..."

"Hít..." Tai Tô Hảo bị anh cắn mạnh một cái cô nuốt đau đớn vào miệng, cô che miệng nhìn về phía Chu Dương.

Chu Dương lạnh lùng nhìn điện thoại cô.

Một buổi tối hai người đàn ông!!!

Hai người!!!

Hai người phá hỏng!!!

Tô Hảo nghiêng đầu, nói: "Mẹ, con về rồi lại nói."

Nói xong cô cúp điện thoại.

Chu Dương ngồi thẳng người, cầm lấy điện thoại màu đen, bấm số Chương Tân Hoa rất nhanh nghe máy, tiếng Chương Tân Hoa truyền đến: "Anh."

"Cậu đang ở Hoa Huy?"

"À, đúng vậy."

"Lập tức cút."

Chương Tân Hoa ngây người, một giây sau phải ứng lại: "Vâng! Cút liền."

Chu Dương cúp điện thoại, ném ở một bên nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo sửa lại cổ áo, vuốt tóc nói: "Em xuống xe."

Chu Dương nhịn trong lòng, muốn lên không được xuống cũng không xong, bây giờ không thể tức giận, anh khó khăn ừ một tiếng sau đó mở cửa xe.

Nhìn cô vòng qua đầu xe nắm tay cô đi về phía cầu thang. Đi được mấy bước cầu thang truyền đến âm thanh, Chương Tân Hoa đội mũ lưỡi trai đi xuống, vừa vặn gặp mặt. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Chu Dương, Chương Tân Hoa kéo thấp mũ xuống, cũng không dám nhìn Tô Hảo.

Trực tiếp chạy trốn.

Ai mà không biết Chu thiếu gia Lê Thành tối hôm qua quỳ xuống vì một người phụ nữ xinh đẹp, là một tin tức lớn nha.

Hơn nữa người phụ nữ này xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng cũng không phải là kiểu Chu thiếu gia từng thích, càng kinh ngạc hơn là người phụ nữ này không phải thiên kim danh gia vọng tộc, càng không phải phụ nữ mạnh mẽ.

Nhưng cô lại khiến Chu thiếu gia quỳ xuống.

Không biết tương lai cô còn có chiêu gì.

Sẽ được cưng chiều như thế nào.

Tại vòng tròn nhà giàu Lê Thành, Tô Hảo một đêm thành danh.

Sau khi đi tới cửa nhà, Chu Dương đẩy Tô Hảo đến cửa, nhưng không hôn mà cúi đầu nhìn cô, nói: "Chỗ này thật ra không tốt lắm, anh gọi người đổi nhà được không?"

Cô phải cách xa Chương Tân Hoa một chút.

Tô Hảo: "Em cảm thấy ở đây vẫn được nhưng có cân nhắc đổi, chỉ là không cần anh giúp đỡ."

Tiểu khu nơi cô đang đi làm không tệ, kiểm soát và quản lý nghiêm ngặt, đó cũng là tiểu khu mới chỉ là tiền thuê có thể hơi cao một chút.

Đợi cô đến giai đoạn trích hoa hồng sẽ đổi.

"Vì sao không cho anh giúp? Chẳng lẽ anh không phải là bạn trai của em sao?"

"Anh là bạn trai nhưng không phải ba em."

Chu Dương sửng sốt một chút, một giây sau cười nhẹ: "Anh là ông xã của em."

Anh thật sự chưa bao giờ như vậy.

Ai mà nghĩ đến, xưng hô ông xã bà xã lại ngọt như vậy.

Tô Hảo: "Giấy kết hôn không có nhận, đừng ở chỗ này tự an ủi chính mình."

Chu Dương: "..."

Chậc.

Anh nghiêng đầu ngăn chặn môi của cô, cái miệng này nói quá nhiều im lặng vẫn tốt hơn. Tô Hảo ngược lại không giãy dụa biết sớm muộn gì cũng sẽ như vậy.

Cô phải cẩn thận đề phòng tiếng động ầm ĩ đến Thành Linh, nếu Thành Linh mở cửa vậy thì rất phiền toái.

Hôn xong.

Tô Hảo đẩy anh.

Chu Dương nhìn cánh cửa phía sau, nói: "Chuyện của Chương Tân Hoa, anh nhờ mẹ anh nói với dì Thành."

"Anh đừng nói."

Tô Hảo sửng sốt.

Người đàn ông này lo lắng cho cô sao?

Nếu là Tô Hảo nói với Thành Linh, Thành Linh nhất định sẽ hỏi lung lung này kìa, cuối cùng sẽ thất vọng sau đó lại sinh ra hoài nghi và lo lắng.

Nếu như cái Z kia không phải Chu Dương mà là Chương Tân Hoa, điều này nghĩa là cô chạy khỏi một người khác.

Anh vậy mà hiểu?

"Hử?"

Tô Hảo gật đầu: "Được, dì Tô Thiến nói sẽ tốt hơn."

"Được, anh nhìn em đi vào." Chu Dương lấy chìa khóa trong túi cô ra, mở cửa phía sau Tô Hảo cầm chìa khóa, đi vào.

Chu Dương còn muốn nói gì đó hoặc là chào hỏi Thành Linh, kết quả Tô Hảo đóng cửa lại, rầm, chặn anh ngoài cửa.

Chu Dương: "..."

***

Thành Linh đang ở ban công tưới hoa, hoa hồng tối hôm qua có chút héo, đem những hoa héo lại nuôi một hai ngày. Tô Hảo đi vào, Thành Linh đặt bình tưới nước xuống, đi tới: "Về rồi sao?"

Tô Hảo ừ một tiếng, rót ly nước, cô đem cổ áo dựng lên nói: "Con đi tắm."

"Ừ, đi đi, à, đúng rồi Chương Tân Hoa." Thành Linh lúc này mới phản ứng lại.

Tô Hảo nói: "Con gặp anh ta ở cầu thang, nói chuyện đôi câu."

"Vậy cậu ấy nói gì không?"

"Không có."

Giọng điệu Tô Hảo bình thản, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Đóng cửa lại, lúc này cô mới nhìn cổ áo trên đó đầy dấu hôn, người này thật là quá đáng.

Tô Hảo vì không để Thành Linh nhìn ra, còn bôi thêm kem che khuyết điểm, cổ áo đồ ngủ không lớn nên chỉ cần che một chút.

Thành Linh đem cánh hoa hồng khô đặt ở trên bàn trà, lúc này điện thoại vang lên là Tô Thiến gửi tin nhắn, Thành Linh mỉm cười cầm lên.

Nhìn xem.

Thần sắc bà cứng lại.

Tô Thiến: Linh à, đã ngủ chưa? Chắc là còn chưa ngủ, còn sớm mà.

Tô Thiến: Có chuyện muốn nói một chút, tôi cảm thấy Chương Tân Hoa không đủ chững chạc, không thích hợp với Tô Hảo.

Thành Linh: Vậy làm sao bây giờ.

Thành Linh: Bọn nó mấy ngày gần đây nói chuyện có vẻ không tệ.

Tô Thiến: Đúng vậy, rất đáng tiếc nhưng mà bà đừng lo lắng, tôi vẫn còn nhiều ứng cử viên, Tô Hảo tốt như vậy có rất nhiều người thích.

Thành Linh: Vất vả cho bà.

Thành Linh: Tôi thật sự lo lắng cho con bé nhưng gần đây ..."

Tô Thiến: Gần đây có người nào theo đuổi Tô Hảo phải không?

Thành Linh: Đúng vậy, bà cũng biết sao?

Tô Thiến: Tôi đương nhiên biết, bà ấy à, đừng vội mềm lòng, người kia cần quan sát nhiều hơn.

Thành Linh: Được.

***

Tô Hảo từ phòng tắm đi ra, Thành Linh liền nói với cô chuyện này, nghĩ thầm hành động của Chu Dương rất nhanh vì diệt trừ tình địch mà dùng phương pháp dứt khoát.

Thành Linh được Tô Hảo an ủi liền không nghĩ tới chuyện này. Nói Tô Hảo cái người đưa hoa hồng kia, còn nói Tô Thiến nói với bà cần đánh giá thêm.

Tô Hảo vốn nghĩ là cho Chu Dương chút lời khen.

Đột nhiên cô nhịn cười, nói: "Được, con đang quan sát."

Sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra, anh ấy là người rất tốt."

"Phải không? Rất tốt à?"

Tô Hảo gật đầu: "Dạ."

Cô nhìn đồng hồ nói Thành Linh đi ngủ. Thành Linh đáp ứng, đứng dậy đi rửa tay. Cô nhìn Thành Linh nằm ngủ sau đó tắt đèn lớn, giữ lại đèn nhỏ trở về phòng nằm xuống ngủ.

Trong ánh sáng lờ mờ.

Điện thoại sáng lên, Tô Hảo sờ ấn mở.

Chu Dương: Nằm rồi sao?

Tô Hảo: Ừ.

Chu Dương: Mẹ anh gửi tin nhắn cho dì Thành chưa?

Tô Hảo: Gửi rồi.

Chu Dương: Vậy thì tốt, ngày mai muốn ăn cái gì?

Tô Hảo: Ngày mai rồi nói sau, hôm nay còn chưa kết thúc.

Chu Dương: Chậc.

Tô Hảo: Sao trước đây em không nhận ra đó là anh nhỉ?

Chu Dương: Em ngốc.

Tô Hảo: Anh xảo quyệt.

Hai người làm tổn thương nhau, sau đó chúc ngủ ngon. Tô Hảo đặt điện thoại xuống, xoay người ngủ.

***

Ở Vịnh Sơn Thủy.

Chu Dương mặc đồ ngủ màu đen dựa ở cạnh bàn, không thấy cô trả lời, nhìn một chút anh cầm vuốt điện thoại, chần chừ một lúc tìm số Tô Thiến.

Gọi đi, rất nhanh bên kia nhận, Tô Thiến còn chưa ngủ, đang xem phim bên kia có tiếng TV, bà cười nói: "Con trai, muộn như vậy còn gọi điện tới, có chuyện gì sao?"

Chu Dương xoa khóe môi, ho một tiếng: "Mẹ, đêm nay có nói với dì Thành về con không?"

Ví dụ như nói một chút tin tức cho dì Thành hoặc là nói đôi câu tốt đẹp.

Tô Thiến trả lời dứt khoát: "Không có."

Chu Dương: "......"

(2249 words.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro