Chương 62: Ống nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không những không có mà còn nói Thành Linh quan sát thật kỹ, Tô Thiến ồ một tiếng giả vờ không biết, còn hỏi lại: "Con trai, con muốn mẹ nói cái gì? Nói con lớn lên đẹp trai? Soái khí mê người? Hay là mối quan hệ nghiêm túc?"

Những chữ cuối cùng giống như đang chế giễu Chu Dương. Chu Dương nhịn xuống, tức giận cười đáp lại: "Con sao lại không nghiêm túc?"

"Không nói con không nghiêm túc, Chu Dương, con thế mà còn quan tâm những thứ này?" Tô Thiến bên này cười trộm, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Bà nghiêm túc hỏi.

Chu Dương bên này không nói một lời.

Anh gõ bàn một hai cái, sau đó nói: "Con sao lại không thể quan tâm những thứ này?"

"Đó là rất kỳ lạ." Tô Thiến trả lời.

Chu Dương cười lạnh một tiếng: "Cúp."

"Ngủ ngon."

Sau khi Tô Thiến nói ngủ ngon, Chu Dương tắt điện thoại ném lên bàn, mở hộp thuốc lá trên bàn, cấm một điếu tựa ở bên cạnh bàn châm lửa, suy nghĩ bay đến Tô Hảo.

Ngủ thiếp đi không biết lúc mấy giờ nhưng Chu Dương có thói quen dậy tập thể dục, khoảng năm giờ anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng, sau khi trở về còn xuống tầng hầm tập thể thao, một thân mồ hôi thuận tiện tắm rửa, lau tóc lên tầng Chu Dương cầm điện thoại nhìn đã gần 7 giờ.

Sau khi ăn sáng đã hơn 8 giờ, Tô Hảo chắc là đã rời giường.

Chu Dương soạn tin.

"Tỉnh rồi sao?"

Gửi đi ba chữ.

Lúc này trong nhóm chat có tin nhắn mới.

Lý Dịch: Tối nay quán bar Liễu Yên khai trương.

Hứa Điện: Ừ, đã biết.

Giang Úc: Chu Dương đâu? Đưa Tô Hảo đến chính thức giới thiệu một chút.

Chu Dương: Được.

Chu Dương: Tôi vừa gửi tin nhắn cho cô ấy.

Giang Úc: Ôiii, chủ động gửi?

Hứa Điện: Cậu còn có thể chủ động gửi tin nhắn cho phụ nữ?

Lý Dich: Chậc, có cái gì kỳ lạ, quỳ đều đã quỳ, nói không chừng còn có thể khóc.

Hứa Điện: Hahahaha.

Giang Úc: Còn nhớ không, khoảng thời gian Chu Dương với Thi Lâm ở cùng một chỗ Thi Lâm mỗi lần cậu ta không trả lời liền gửi tin nhắn cho tôi, mẹ nó.

Hứa Điện: Tôi cũng từng bị quấy rầy.

Lý Dịch: Lý Tú cũng như vậy, hỏi tôi Chu Dương có đây không.

Chu Dương: ... Mấy cậu không chủ động gửi tin nhắn cho bà xã của mình?

Mấy người lập tức yên tĩnh.

Mấy giây sau.

Lý Dịch: Tôi thật sự không có gửi.

Chu Dương: Cậu coi như xong.

Lý Dịch: ......

Thắt lại cà vạt, Chu Dương lại cầm điện thoại xem, nửa giờ rồi Tô Hảo không trả lời, anh cau mày gọi điện thoại một lúc sau đầu kia mới bắt máy.

Chu Dương: "Em sao lại nghe điện thoại? WeChat đâu?"

"Em đến muộn, đang vội không có thời gian nhìn." Tô Hảo thở hổn hển, trái tim Chu Dương trở lại, anh thắt cà vạt đi xuống tầng: "Được, đi làm."

Vậy mà anh vì đợi tin nhắn của cô, nhìn điện thoại nửa giờ.

Mẹ kiếp.

***

Tô Hảo thật sự đến muộn, lần này cô đến muộn gần mười phút nguyên nhân chính là do buổi sáng đường ống nước trong phòng tắm bị hỏng, cô và Thành Linh đã sửa rất lâu những không thể sửa được, cuối cùng chỉ có thể cằm khăn mặt ngăn chặn, vậy nhưng vẫn rất nhiều nước chảy ra bên ngoài, Tô Hảo không tìm được ai trong thời gian này, gọi điện thoại cho Chương Tân Hoa.

Đầu bên kia không biết làm gì, trực tiếp từ chối không nghe.

Anh ta không trả lời nên cô gửi WeChat nói anh ta nhanh trở lại, anh ta mới bằng lòng nhận, vừa bắt máy liền hô: "Chị dâu, có gì phân phó?"

Tô Hảo nói rõ tình huống với anh ta, Chương Tân Hoa lập tức nói: "Để em cho người tới xử lý, chị dâu đừng lo lắng, không có chuyện gì, trong nhà bây người có người không?"

"Có, mẹ tôi ở nhà."

"Vậy được, yên tâm." Chương Tân Hoa nói xong liền cúp điện thoại, tránh cô như tránh rắn.

Bữa sáng Tô Hảo cũng chưa ăn, xách theo đi thẳng đến công ty. Vừa vào cửa, mọi người nhìn chằm chẳm cô, bọn họ cũng đói bụng lắm rồi, Tô Hảo lập tức nói xin lỗi.

Bọn họ không trách Tô Hảo đến muộn mà chủ yếu là đói bụng.

Vậy là mọi người lao vào ăn như sói đói. Kỳ Kỳ rót một ly sữa bò cho Tô Hảo, Tô Hảo nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, Kỳ Kỳ ngồi xuống cúi đầu xem xét thấy được cô bởi vì vội vàng nên cổ áo lộ ra một chút da thịt, một giây sau, Kỳ Kỳ cúi người, nói bên tai Tô Hảo: "Lên giường?"

Tô Hảo sửng sốt, cô theo phản xạ che phía dưới cổ, trả lời: "Không có, hôn mà thôi."

"Anh ta bá đạo như vậy? Chỉ hôn mà để lại dấu thế này sao?" Kỳ Kỳ cười, nhỏ giọng nói.

Tô Hảo đỏ mặt, nói: "Da em là như vậy."

"Háo sắc nha." Kỳ Kỳ nói.

Tô Hảo đẩy Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ cười lên, cô ấy đã kết hôn cả ngày hỗn tạp cùng Nghiêm Sùng, không kiêng ăn mặn, nhiều lời dám nói ra miệng.

Trước đây cô ấy muốn có con và đang chuẩn bị mang thai nên tham gia nhóm chuẩn bị mang thai, ở đó cô ấy mạnh dạn nói nhưng giờ không muốn nữa nên cô ấy đã bỏ nhóm đó.

Nhìn quen mọi trường hợp lớn.

Dáng vẻ Tô Hảo nói năng thận trọng rất thú vị nên cô ấy tiếp tục trêu đùa Tô Hảo, Tô Hảo mặt đỏ đến mức trốn trong kho chứa hàng, dùng kem che khuyết điểm để dấu vết trên cổ rồi mới cảm thấy yên tâm.

Sau khi ra ngoài Kỳ Kỳ cũng không có thời gian nói đùa với Tô Hảo, Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý đơn ngày hôm nay, dành thời gian nhìn tin nhắn.

Chu Dương gửi ở WeChat.

Chu Dương: Sao buổi sáng lại đến trễ?

Tô Hảo: Ống nước trong nhà hỏng.

Chu Dương: Hử?

Chu Dương: Gọi Chương Tân Hoa chưa?

Tô Hảo: Gọi.

Chu Dương: Được.

Chu Dương: Đã nói, nơi đó không thích hợp để sống.

Tô Hảo: Biết rồi, dài dòng.

Chu Dương: ?

Chu Dương: Anh dài dòng?

Ai dài dòng?

Chu Dương không thể tin được.

Lúc này, Lục Khởi gọi anh một tiếng: "Chu tổng, bên này."

Anh vừa đút điện thoại vào túi, xắn tay áo kéo cà vạt đi tới, kỹ sư bên cạnh lập tức nhường chỗ cho anh, kỹ sư cầm một khẩu súng mô hình đã qua chỉnh sửa đưa cho Chu Dương, nói: "Lần trước Nhiếp Soái nói chính là cái này, anh nhìn xem."

Chu Dương nhận lấy.

Kỹ sư cũng mặc đồng phục: "Mô hình nặng hơn súng thật, đây là bản đồ so sánh, nhưng độ chính xác là chuẩn."

Chu Dương dựa vào trên bàn lười biếng so sánh, lông mày nhíu lại thần sắc nghiêm túc, căn cứ không cho phép hút thuốc, anh liếm khóe môi: "Tài liệu thì sao?"

"Một tuần sau đến."

Chu Dương kiểm tra lại một lần nữa, nói: "Cuối tuần để Nhiếp Hiền tới, làm một cái thật cho cậu ta nhìn."

"Được."

Chu Dương lại làm đúng một lần nữa, chân dài không cẩn thận đá phải một cái ống nước màu trắng, anh cúi đầu nhìn một vòng đột nhiên nhớ tới ống nước.

Ống nước nhà Tô Hảo hỏng?

Ống nước hỏng nha.

Anh thả mô hình xuống lấy điện thoại ra, đi qua một bên gọi cho Chương Tân Hoa.

Chương Tân Hoa nghe rất nhanh: "Anh, chào buổi sáng."

"Ừ, ống nước nhà Tô Hảo hỏng, cậu tìm người chưa?"

"Tìm rồi, đã sửa xong." Chương Tân Hoa cười rạng rỡ, có chút lấy lòng, Chu Dương híp mắt: "Đừng sửa."

"Hả?"

Chương Tân Hoa sửng sốt mấy giây.

Chu Dương không lên tiếng, anh đi ra bên ngồi châm thuốc, trời trong xanh nhưng có chút lạnh, Chương Tân Hoa ước chừng hai giây mới ý thức được, lập tức phản ứng lại: "Được, lại hỏng."

Chu Dương ừ một tiếng.

Cúp điện thoại, sau đó anh quay người đi vào văn phòng cầm chìa khóa xe, mặc áo khoác nói với Lục Khởi: "Tôi đi về trước, hủy hội nghị buổi chiều."

"Hội nghị buổi chiều không phải chuẩn bị hơn một tuần sao?" Lục Khởi vẻ mặt hoang mang.

"Buổi sáng ngày mai lại mở, tài liệu của cậu không có, báo cáo gì với tôi?" Chu Dương nhàn nhạt liếc anh ta, sau lưng Lục Khởi đổ mồ hôi lạnh, gật đầu: "Tôi sẽ thúc dục."

Chu Dương hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.

Lục Khởi chần chừ mấy giây, ở sau lưng nói: "Chu tổng, anh là đi sửa ống nước sao?"

Đáp lại Lục Khỏi chính là tiếng đóng cửa xe.

Phanh.

Lục Khởi đáng thương nói: "Đường đường là tổng giám đốc lại phải đi sửa ống nước, thật là thảm."

***

Sau khi Tô Hảo gửi tin nhắn cho Chương Tân Hoa, qua vài giờ có người tới sửa, Thành Linh mở cửa mời người đi vào, những người kia tốc độ rất nhanh, lập tức sửa xong, Thành Linh gọi siêu thị dưới tầng mang nước lên, vừa uống xong liền thấ trong đó một người đi về phía ống nước không biết làm gì.

Kết quả, nước phun lớn hơn.

Người kia nhìn về phía Thành Linh: "Ôi, dì, thật xin lỗi, lại bị hỏng rồi."

Thành Linh: "Vừa rồi không phải sửa xong sao?"

"Đúng vậy, chúng ta còn phải ..."

Lúc này cầu thang vang lên tiếng bước chân, Thành Linh quay đầu nhìn, nhìn thấy Chu Dương, bà sửng sốt một chút, Chu Dương mỉm cười, đi đến: "Dì Thành, sao vậy? Con đi ngang qua nơi này nhìn thấy cửa mở."

Đôi mắt anh hẹp dài nhìn về phía phòng tắm.

Thành Linh rót cho anh một ly nước, nói: "Người ta đang sửa ống nước, đã sửa tốt lại hỏng."

"Vậy sao?" Chu Dương nhận lấy cầm ly nước đi qua, mấy người bên trong không nói lời nào, chờ anh lên tiếng, Chu Dương uống một hớp nước, đáy mắt mỉm cười quay đầu nhìn Thành Linh nói: "Để con thử em? Cái này con sẽ làm."

"Con làm?" Thành Linh có chút không thể tin được: "Vẫn là thôi đi, Chu Dương, để người chuyên nghiệp làm."

"Không sao, con làm." Chu Dương nói, đem ly nước đặt lên bàn, cởi áo khoác trên người tùy ý khoác lên trên ghế sô pha, cởi cà vạt, tháo đồng hồ. Thành Linh đứng một bên phức tạp nhìn anh, trong lòng lo lắng anh có thể sửa được hay không?

Người đàn ông này một thân phong lưu nhưng đi vào phòng tắm chật chội sửa ống nước? Thành Linh tuyệt đối không yên tâm, bà quay người gửi WeChat cho Tô Hảo.

Thành Linh: Chu Dương vừa đi ngang qua nơi này, bây giờ đang giúp chúng ta sửa ống nước.

Tô Hảo nhận được tin nhắn, sửng sốt, lại nhìn tin nhắn với Chương Tân Hoa, Chương Tân Hoa nửa giờ trước còn chân chó theo sát cô nói đã sửa xong.

Sao bây giờ lại biến thành Chu Dương đang sửa?

Tô Hảo nhìn thời gian, sắp hết giờ làm. Cô đứng dậy xin Kỳ Kỳ cho nghỉ hai tiếng, sau đó rời đi.

Một đường về nhà vừa vặn thấy người sửa ống nước chuẩn bị đi, Tô Hảo đi qua bọn họ, lại nghe thấy bọn họ nói thầm gì đó.

Tô Hảo cau mày.

Đi vào.

Thành Linh thấy cô về liền kéo cô chỉ vào phòng tắm.

Tô Hảo liếc nhìn áo khoác và cà vạt trên ghế sô pha, cô thả đồ xuống, nói với Thành Linh: "Mẹ, mẹ đi nấu cơm làm nhiều hơn một phần nha."

"Được." Thành Linh lại nhìn phòng tắm một chút, lúc này mới đi vào phòng bếp.

Tô Hảo đi vào phòng tắm, dựa vào cửa.

Chu Dương nửa ngồi trên mặt đất bên tay là công cụ, anh đang dán lại ống nước. Cổ áo mở ra ánh sáng bên ngoài chiếu vào rơi xuống lông mày, thiếu một chút phong lưu nhiều một chút nghiêm túc, mồ hôi theo gò má anh lăn xuống tới cằm nhỏ trên mặt đất. Tô Hảo đi vào cằm khăn giấy lau mặt cho anh.

Chu Dương dừng động tác quay đầu nhìn thấy là cô, câu môi nở nụ cười trở tay nắm chặt tay cô, trong tay cũng là nước có chút lạnh, anh nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh mi mắt cong cong, rất là dịu dàng, giống như rất ngưỡng mộ anh.

Chu Dương nhíu mày, lôi kéo tay của cô, hướng xuống: "Sao lại trở về?"

Tô Hảo mỉm cười khom lưng, lấy tay lau mồ hôi cho anh, mềm giọng: "Trở về xem anh biểu diễn đấy."

Tô Hảo thấp giọng nói: "Ống nước sửa xong lại phá hỏng? Chu Dương, anh có năng lực đấy."

Giọng nói ôn nhu như nước.

Nhưng là nước lạnh.

Thân thể Chu Dương cứng đờ.

(2310 words)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro